Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:42:05
Lượt xem: 210
Hạn độ lớn nhất để giữ gìn hương vị nguyên bản của món ăn thực ra là mùi thơm.
Những người khác mặc dù không biết chuyện gì nhưng vẫn nếm ra được sự khác biệt trong đó nên giơ đũa gắp càng ngày càng nhanh.
Vậy nên nhất thời mọi người đều không nói gì.
Mộc Dương ăn gần no thì ngước nhìn Trương Hiểu Dung, nhìn thấy Trương Hiểu Dung không nói gì nên cô vừa thở dài rồi huých huých bà.
Nhắc bà nhanh chóng nói ra chuyện cần nói.
Chỉ có lúc này mọi người trong nhà họ Mộc mới đông đủ, tí nữa mọi người ăn cơm xong thì mỗi người sẽ đi tắm hoặc làm việc gì đó.
Bị Mộc Dương thúc giục nhưng Trương Hiểu Dung vẫn cứ định tiếp tục trốn tránh.
Trương Hiểu Dung cắn răng rồi cuối cùng cũng mở miệng nói: "Bố, chuyện Hồng Tinh đi học..."
Tiếng của Trương Hiểu Dung rất nhỏ khiến cho Mộc Khai Kim nhất thời không nghe rõ nên hỏi lại một câu.
Mộc Dương vốn dĩ muốn giúp Trương Hiểu Dung nói nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi, việc này coi như là giúp Trương Hiểu Dung rèn luyện sự dũng cảm vậy.
Nếu như lòng dùng cảm của bà có thể lớn hơn một chút thì tương lai có thể bớt không ít việc, dù sao thì Trương Hiểu Dung cũng là mẹ ruột của cô.
Trương Hiểu Dung có thể độc lập thì sau này cô cũng có thêm người để hậu thuẫn và dựa vào.
Mộc Khai Kim hỏi như vậy khiến cho Trương Hiểu Dung có chút không dám nói, nhưng sau khi bị Mộc Dương ở dưới bàn huých một chút thì liền nói lại một lần nữa.
Sau khi Trương Hiểu Dung nói xong thì tất cả mọi người trong nhà đều không hẹn mà cùng nhau buông đũa xuống nhìn về phía Mộc Khai Kim.
Chỉ trừ Mộc Hồng Chiêu và Mộc Hoan ra.
Mặc dù Mộc Hoan vẫn làm ra vẻ như không nghe thấy nhưng thực ra vẫn lén nhìn xem phản ứng của Mộc Khai Kim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-112.html.]
Sần thắc của Mộc Khai Kim có chút nghiêm trọng.
Mộc Khai Kim nhìn về phía Trương Hiểu Dung rồi lại nhìn về phía Mộc Trung Quốc, cuối cùng có chút bối rối nhìn Mộc Hồng Tinh.
Mộc Dương trong lòng rất rõ Mộc Khai Kim mười phần thì có chín phần sẽ đồng chí chuyện này.
Nhưng kết quả Mộc Khai Kim vẫn không nói gì còn Dương Thục Phương thì nói một câu: “Chuyện này không phải sáng nay đã nói rồi sao? Trong nhà không có tiền thì không nuôi nó đi học được. Hơn nữa chủ tịch Mao Trạch Đông cũng đã nói giai cấp công nhân là quang vinh nhất. Học thì có tác dụng gì chứ? Chẳng nhẽ chúng mày không nhìn thấy trước đây sao? Làm gì có ai đi học đâu?
“Hơn nữa trong nhà còn bận việc đồng áng, không đi học nữa vừa hay có thể về nhà phụ giúp gia đình!”
Dương Thục Phương nói như vậy cũng không phải không có lý.
Điều kiện gia đình thực sự cũng không tốt, còn phải nuôi Mộc Hồng Tinh đi học nên thực sự có chút miễn cưỡng.
Hơn nữa lực lượng lao động trong gia đình mặc dù không thể nói là không thể dùng nhưng cũng không thực sự nhiều.
Mộc Dương nghĩ nếu như đổi thành bản thân mình thì bây giờ cô sẽ trực tiếp nói một câu rằng sẽ xin nghỉ ở nhà giúp gia đình khi bận việc đồng áng.
Như vậy cho dù là đi học hay ở nhà đều không bị lỡ dở.
Mà việc như vậy ở thời đại này thực sự rất hiếm gặp.
Trường học cũng sẽ không đồng ý cho xin nghỉ học vào thời gian này, cho dù là chỉ đi học nửa buổi cũng không được.
Dù sao thì đối với những người nông dân mà nói thì việc đồng áng là quan trọng nhất.
Một năm có thể được ăn cơm hay không thì phải xem mấy ngày mùa này làm có tốt hay không.
Nhưng Mộc Hồng Tinh chưa hề nói câu nào mà chỉ nhìn Mộc Khai Kim với ánh mắt cầu cứu.
Bởi vì phản ứng của Mộc Hồng Tinh như vậy nên Mộc Dương đột nhiên cảm thấy chuyện này Mộc Khai Kim cũng không bắt buộc phải trả lời.
Mặc dù Mộc Khai Kim mới là người quyết định quan trọng nhất nhưng Mộc Khai Kim đưa ra quyết định thì cũng không thể không nghĩ đến những người khác.