Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:43:29
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có tin tốt đây!” Thầy hiệu trưởng dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khóe mắt khóe miệng đều tràn đầy niềm vui.

Lâm Cảnh Lan hỏi: “Liên quan đến em à?”

Hiệu trưởng gật đầu: “Tất nhiên là tin tốt của em rồi. Không thì tôi đến tìm em làm gì?” Thấy vẻ mặt cô điềm tĩnh như nước, thầy hiệu trưởng lập tức bỏ luôn ý định úp mở, nói thẳng: “Danh hiệu Học sinh gương mẫu cấp tỉnh!”

“Em được chọn là học sinh gương mẫu cấp tỉnh ạ?” Lâm Cảnh Lan ngẩn ra một chút, liếc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của thầy hiệu trưởng, lập tức hiểu ra, cười nói: “Cực cho thầy rồi! Chắc là thầy đã phải vất vả chạy đôn chạy đáo giúp em chứ gì?”

“Danh hiệu này có một nửa công lao là của thầy đấy,” cô cười nói, “Nếu không có thầy cố công giúp em tranh thủ, em làm sao giành được danh hiệu này.”

Thầy hiệu trưởng nghe xong, người cứ như được gãi đúng chỗ ngứa, khoát tay nói: “Cũng nhờ thành tích của em đủ vững. Chỉ riêng hai bài luận đó thôi, đã không ai sánh kịp rồi. Thành phố lớn thì có nhiều tài nguyên thật đấy, học sinh cũng giỏi, nhưng có ai từng đăng hai bài luận trên tạp chí học thuật hạng nhất chưa?”

“So với em, mấy thành tích của bọn họ toàn là sáo rỗng.” Thầy hiệu trưởng cười ha hả, “Dù tôi có cố gắng giúp em đi nữa, thì cũng phải bản thân em có bản lĩnh trước đã.”

Lâm Cảnh Lan cười gật đầu.

Thầy hiệu trưởng nói: “Giấy chứng nhận sẽ gửi về sau. Danh hiệu học sinh gương mẫu cấp tỉnh mà, em phải phát biểu một bài ở trường mình, rồi có khi còn được mời đi mấy trường xung quanh để nói chuyện.”

“Còn trường ở thành phố thì chắc sẽ không mời. Một là xa, hai là học sinh gương mẫu cấp tỉnh mấy năm nay toàn là từ trường họ ra, họ chả coi trọng nữa. Năm nay không đến lượt họ, chắc cũng chẳng muốn mời em, mất mặt.”

“Em chuẩn bị trước đi, mấy hôm nữa viết bài phát biểu rồi mang đến cho tôi xem trước.” Thầy căn dặn.

Lâm Cảnh Lan cười khổ gật đầu: “Vâng.”

Thầy liếc cô một cái: “Nhiều người mong còn không được, đến lượt em lại thấy như gánh nặng.”

Cô vội vàng xua tay cười: “Không có đâu ạ, thầy giúp em giành được danh hiệu này, em cảm kích còn không hết.”

Danh hiệu học sinh gương mẫu cấp tỉnh chính thức được công bố. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của trường THPT Thanh Sơn, tất nhiên phải quảng bá rầm rộ.

Một tấm băng rôn đỏ to treo chình ình phía trên cổng trường – chuyện này còn bình thường, mấy chục năm sau trường nào có thành tích gì cũng đều treo băng rôn.

Nhưng điều khiến Lâm Cảnh Lan không thể chịu nổi là hai bên băng rôn, một bên treo hai cái lồng đèn đỏ chót, bên kia còn treo một tràng pháo giấy dài ngoằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-61.html.]

Lần đầu tiên trong đời cô thấy pháo không phải để đốt mà là để treo làm cảnh...

Bị Triệu Ngọc Mai kéo ra cổng trường xem băng rôn, nhìn tràng pháo đỏ dài gần chấm đất kia, Lâm Cảnh Lan vô cùng lo lắng ai đó bất cẩn giẫm trúng, ma sát từ đế giày châm lửa rồi nổ cái đùng.

May mà cô ở ký túc xá, không phải đi ra vào cổng mỗi ngày.

Ngoài cổng trường, người qua đường ai đi ngang cũng chỉ trỏ trầm trồ vài câu. Có người tò mò, trong trường đứng không ít học sinh cũng đang ngó nghiêng băng rôn, bèn lớn tiếng hỏi vọng vào: “Lâm Cảnh Lan là ai thế? Giỏi dữ vậy à?”

Học sinh trong trường ai cũng biết cô là ai, thấy cô cũng đang đứng xem băng rôn, tất cả đều tự động đứng cách cô vài bước.

Thế là phía trước chỉ còn hai người là cô và Triệu Ngọc Mai.

Triệu Ngọc Mai mắt sáng lên, vừa định mở miệng thì đã bị Lâm Cảnh Lan cấu cho một cái đau điếng.

Cô cười nói: “Chắc cũng giỏi lắm đấy ạ? Mỗi lần thi đều đứng nhất, nhưng chỉ nghe tên chứ chưa gặp bao giờ.”

Người ngoài nghe cô nói thế cũng không hỏi nữa, bỏ đi.

Triệu Ngọc Mai ngơ ngác quay sang hỏi: “Sao cậu không nói luôn, là người ta hỏi cậu đấy?”

Lâm Cảnh Lan tưởng tượng ra một đoạn hội thoại:

Người qua đường: “Lâm Cảnh Lan là ai vậy?”

Cô bước lên một bước, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu: “Chính là tôi!”

=口=

Không được… Quá là xấu hổ…

Cô thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu nói ra mình là Lâm Cảnh Lan, kiểu gì người ta cũng sẽ tò mò hỏi cả đống câu sau đó.

Cuối cùng cô đã hiểu vì sao ở kiếp trước, mỗi lần đi chơi với bạn học ở Thanh Hoa hay Bắc Đại, bị hỏi học trường nào, mấy người kia đều úp mở nói “một trường ở Bắc Kinh”, mà nếu bị truy hỏi tiếp, thì dứt khoát nói bừa “một trường tư hạng ba” luôn…

DTV

Bị hỏi dồn dập phiền muốn chết.

Loading...