Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:41:43
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trường THPT Thanh Sơn trong việc dạy học theo năng lực từng học sinh quả thật làm rất tốt.” Cô dừng lại một chút, thấy phóng viên Tào ghi lại mấy chữ "dạy học theo năng lực", mới tiếp tục:
“Lấy em làm ví dụ, do nền tảng kiến thức vững chắc, thầy cô và hiệu trưởng đều khuyến khích em phát triển thêm, nhờ vậy em mới có cơ hội đăng bài trên tạp chí.”
Hiệu trưởng mắt tròn mắt dẹt — viết bài khi nào là do ông khuyến khích? Trước lúc bài đăng, ông còn chẳng biết gì cơ mà!
Nhưng thấy Lâm Cảnh Lan nói rất nghiêm túc, phóng viên Tào cũng gật gù không ngớt, ông đành phải nuốt lời phản bác vào bụng.
Phóng viên Tào rất hứng thú với hai bài báo của cô, hỏi han thêm nhiều chi tiết. Khi nghe cô nói là tới thư viện thành phố để tra cứu tài liệu, anh lập tức đề nghị cô dẫn mình đến đó để chụp vài tấm ảnh, đồng thời phỏng vấn nhân viên thư viện.
Lâm Cảnh Lan thầm cười khổ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói:
“Anh Tào, chiều nay em còn có tiết học, nên chắc không tiện đi thư viện đâu ạ.”
Phóng viên Tào vội gật đầu:
“Vậy chủ nhật này tôi đến đón em nhé, mình cùng đi!”
Lâm Cảnh Lan hơi cau mày:
“Anh Tào, hay mình đừng đến thư viện nữa được không? Đi lại mất cả nửa ngày, mà anh cũng biết, em sắp thi đại học rồi, lượng ôn tập rất nhiều. Mình chỉ cần chụp vài bức ảnh trong trường là được rồi mà?”
Phóng viên Tào vẫn nhất quyết không từ bỏ:
“Chỉ nửa ngày thôi mà, có ảnh hưởng gì đâu? Em là thủ khoa thành phố đấy!”
Hiệu trưởng cũng không hiểu nỗi lo của Lâm Cảnh Lan, liền hùa theo:
“Chủ nhật thầy đi với hai người nhé! Cảnh Lan, thầy cho em nghỉ cả ngày, phỏng vấn xong mình còn có thể dạo một vòng trong thành phố nữa. Học hành cũng phải xen kẽ nghỉ ngơi chứ!”
Thấy cả phóng viên Châu và hiệu trưởng đều nói đến mức này rồi, Lâm Cảnh Lan đành gật đầu đồng ý. Nếu cô cứ khăng khăng từ chối nữa, e là sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Thấy cô đồng ý, phóng viên Châu vui vẻ rời đi, hiệu trưởng cùng Lâm Cảnh Lan tiễn ông ra tận cổng trường.
Sau khi tiễn xong, hai người cùng quay lại. Thấy hiệu trưởng như có điều muốn nói mà lại ngập ngừng, Lâm Cảnh Lan cũng đã đoán ra ông muốn hỏi gì.
Cô mở lời trước:
“Hiệu trưởng, hôm nay trong buổi phỏng vấn, tuy những gì em nói không hoàn toàn là sự thật, nhưng có vài lời em thật sự nói từ đáy lòng.”
Cô nghiêng đầu nhìn hiệu trưởng, nghiêm túc:
DTV
“Thầy thực sự đã giúp em rất nhiều.”
“Thầy đã giúp em thuyết phục ba em, ứng trước tiền học phí và sinh hoạt phí, còn sắp xếp để thầy Lý chuyển sang dạy lớp khác vì sợ ảnh hưởng đến việc học của em, rồi còn cho mẹ em tạm trú trong khu tập thể của giáo viên...” Nhắc đến Chu Huệ, lòng cô lại trùng xuống, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc.
“Em thật lòng biết ơn thầy.”
Nói rồi, cô lấy ra một xấp tiền giấy mệnh giá mười đồng mới tinh:
“Em đã nhận được nhuận bút từ hai bài báo, bây giờ cũng đủ chi tiêu rồi. Đây là số tiền thầy đã đưa cho ba em trước đó, em xin gửi lại. Còn phiếu lương thực thì em vẫn đang rất thiếu, đợi có đủ rồi em sẽ trả nốt.”
Hiệu trưởng sững người, thấy ánh mắt chân thành của cô thì mặt bỗng đỏ bừng, vội xua tay từ chối không nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-54.html.]
Thật ra, việc ông giúp đỡ Lâm Cảnh Lan chủ yếu là vì thấy cô có tiềm năng, có thể mang lại vinh dự cho trường, xuất phát điểm hoàn toàn là vì mục đích cá nhân. Không ngờ lại nhận được lời cảm ơn chân thành như vậy, trong lòng ông cảm thấy vô cùng áy náy.
Lâm Cảnh Lan hiểu rõ lý do của hiệu trưởng, nhưng cô nghĩ, bất kể người khác giúp mình vì điều gì, chỉ cần mình thật sự được lợi thì vẫn nên ghi nhớ ân tình đó.
Ban đầu cô định đợi đến khi có nhuận bút bài báo thứ ba rồi mới trả tiền, nhưng giờ mẹ đã rời đi, bớt đi một khoản chi phí, cũng không cần để dành tiền thuê nhà nữa.
Thế nên, cô nhất quyết nhét tiền vào tay hiệu trưởng.
Kể từ khi bước vào cổng Thư viện thành phố, Lâm Cảnh Lan đã căng thẳng cả người, chỉ sợ bị lộ.
Phóng viên Châu hăng hái chụp ảnh cho cô:
“Giơ cuốn sách cao hơn chút nữa, đúng rồi, giữ tư thế này.”
“Quay mặt hơi nghiêng sang bên, không chỉ nhìn giá sách mà còn phải để ống kính thấy rõ khuôn mặt em.”
Chụp hơn chục tấm, ông ta thấy cũng tạm ổn, bèn cất máy ảnh, bắt đầu tìm nhân viên thư viện để phỏng vấn.
Lâm Cảnh Lan thấy ông ta đi về phía bác trông coi sảnh đọc, trong lòng lập tức cảm thấy bất an. Nhưng phóng viên Châu đi nhanh quá, hiệu trưởng cũng bước theo, cô đành cắn răng theo sau.
Phóng viên Châu bắt chuyện với bác đang đeo kính lão đọc sách:
“Chào bác, cháu là phóng viên báo Thanh Sơn, đang thực hiện một cuộc phỏng vấn.”
“Bác là người phụ trách khu đọc sách này đúng không ạ?”
Thấy bác gật đầu mơ hồ, ông ta tiếp tục hỏi:
“Vậy chắc bác thường xuyên gặp em học sinh này rồi nhỉ? Em ấy hay đến thư viện không ạ?”
Trong đầu ông Châu đã hình thành sẵn bố cục bài phỏng vấn: nào là Lâm Cảnh Lan yêu thích đọc sách, kiến thức rộng rãi, được nhân viên thư viện ấn tượng sâu sắc, khen ngợi em ấy mỗi cuối tuần đều đến thư viện, ngồi suốt một ngày trời…
Khi biết Lâm Cảnh Lan là thủ khoa thi thử của thành phố, lại còn từng đăng hai bài báo khoa học, bác trông coi sững người, rồi nói ngay:
“À! Bác nhớ ra em này rồi. Mấy hôm trước có đến đây một lần, hình như là đi mượn sách giúp hiệu trưởng trường nó.”
Phóng viên Châu và hiệu trưởng đồng loạt sững sờ, ngơ ngác nhìn bác.
“‘Mấy hôm trước có đến một lần’… là ý gì vậy?”
Phóng viên Châu bán tín bán nghi hỏi, “Chẳng lẽ trước giờ em ấy chỉ đến đây có một lần?”
Bác lắc đầu:
“Không phải một lần…”
Phóng viên vừa thở phào, thì bác nói tiếp:
“Một lần mượn, một lần trả. Tổng cộng hai lần.”
Bác trông coi nói tiếp:
“Hiệu trưởng trường bọn họ cũng ghê thật, mượn một đống sách như thế lại bắt con bé chạy đi chạy lại. Mà cũng chỉ giữ có mấy ngày, nếu muốn làm màu thì cũng nên giữ lâu chút chứ.”