Chu Huệ cúi đầu, khẽ nói:
“Cảnh Lan, mẹ vẫn nên về với ba con thôi.”
Lâm Cảnh Lan hỏi lại:
“Mẹ quyết rồi sao?”
Chu Huệ nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừm, sống với ba con mới là hợp lẽ. Dạo này có không ít người đến khuyên mẹ, ba con cũng hứa là sau này tuyệt đối sẽ không động vào một ngón tay của mẹ nữa.”
Lâm Cảnh Lan ngắt lời:
“Con chỉ hỏi mẹ một câu: thật sự quyết định rồi? Mấy lời con từng nói, mẹ xem như gió thổi bên tai hết sao?”
Chu Huệ thở dài:
“Cảnh Lan à, con vẫn còn nhỏ, mấy lời con nói thật sự viển vông quá. Con là con gái, tính cách cứng đầu như vậy, sau này thiệt thòi lúc nào không hay…”
Lâm Cảnh Lan giận quá bật cười, buột miệng nói:
“Con thiệt thòi? Dù có thiệt thòi, thì cũng sẽ không giống như mẹ, suýt nữa bị chồng bóp c.h.ế.t mà còn quay đầu theo ông ta về nhà!”
Chu Huệ nghe vậy, mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn con gái.
Lâm Cảnh Lan nghiêng người, không nhìn Chu Huệ nữa:
“Đã quyết đi theo ông ta, thì con cũng không giữ mẹ lại.”
“Đi đi.”
Lâm Sơn há miệng, định nói gì đó, nhưng thấy Lâm Cảnh Lan chẳng buồn liếc mình một cái, đành ngậm ngùi im lặng, rón rén bước qua cô, ra khỏi phòng.
Chu Huệ do dự một chút, cuối cùng vẫn khoác bọc hành lý lên vai, lặng lẽ bước theo sau Lâm Sơn rời đi.
...
Từ khi Chu Huệ rời đi, tâm trạng của Lâm Cảnh Lan lúc nào cũng rơi vào trạng thái u uất. Ngay cả khi nhận được số báo mẫu, nhìn thấy bài luận của mình in rõ ràng trên tờ tạp chí nồng mùi mực in, cô cũng chẳng vui nổi, chỉ liếc qua vài cái rồi vứt sang một bên.
Tờ báo mà chính cô còn chưa kịp đọc kỹ ấy lại bị cả lớp chuyền tay nhau đọc đến sờn gáy. Dù chẳng ai hiểu nổi được mấy dòng, nhưng ai nấy đều đọc rất chăm chú từ đầu tới cuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-53.html.]
Bài viết lần này của Lâm Cảnh Lan tuy chỉ là bài tổng hợp, nhưng cũng mang tính chuyên môn nhất định. Người ngoài ngành nhìn vào chỉ thấy toàn kiến thức cao siêu, không khỏi trầm trồ kinh ngạc.
Cô giáo Hàn còn in ra mấy bản, một bản gửi cho hiệu trưởng, mấy bản còn lại giữ lại làm tài liệu. Dù là để cô hay chính bản thân cô Hàn sau này dùng khi xét thành tích thì đều rất quý giá.
Một ngày nọ, có bạn học đứng ngoài cửa lớp gọi:
“Lâm Cảnh Lan! Hiệu trưởng gọi cậu lên văn phòng!”
Lâm Cảnh Lan ngạc nhiên bước tới văn phòng hiệu trưởng, trong lòng thắc mắc không biết lại có chuyện gì nữa.
Cô gõ cửa nhẹ nhàng, giọng hiệu trưởng vang lên đầy hào hứng:
“Mời vào!”
Lâm Cảnh Lan đẩy cửa bước vào, thấy đối diện hiệu trưởng còn có một người đàn ông đang ngồi. Hiệu trưởng nhiệt tình giới thiệu:
“Phóng viên Tào của báo Buổi Tối Thanh Sơn đây là Lâm Cảnh Lan, học sinh lớp 12A3.”
“Cảnh Lan, đây là phóng viên Tào, đến phỏng vấn em đặc biệt đấy.”
DTV
Lâm Cảnh Lan sững người, không ngờ lại có cả phóng viên tới phỏng vấn mình. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười ngọt ngào:
“Chào anh Tào, thật không ngờ anh lại đến tận đây phỏng vấn em. Thực ra em cũng chỉ là một học sinh bình thường thôi ạ.”
Phóng viên Tào cười nói:
“Em là thủ khoa thành phố trong kỳ thi thử, lại còn liên tiếp đăng hai bài trên tạp chí học thuật quốc gia. Một học sinh trung học xuất sắc như vậy, cả nước này cũng chẳng mấy ai! Nói mình bình thường, đúng là khiêm tốn quá rồi.”
Lâm Cảnh Lan mỉm cười duyên dáng, tiếp lời đầy lưu loát:
“Em đúng là có chút thành tích nhỏ, nhưng đây tuyệt đối không phải công sức của riêng em.”
Cô liếc mắt đầy ý cười về phía hiệu trưởng rồi nói tiếp:
“Nếu không có thầy hiệu trưởng, chắc em đã không có cơ hội tiếp tục đi học…”
Phóng viên Tào vừa nghe vừa viết tốc ký lia lịa trong sổ tay, trong lòng không khỏi trầm trồ. Cô bé này ăn nói thật khéo, chẳng cần anh gợi ý câu nào mà lời lẽ vừa tự nhiên, vừa xúc tích. Về nhà chỉnh sửa sơ qua là có ngay một bài viết hoàn hảo.
Hiệu trưởng nghe mà trong lòng vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Phóng viên đến quá đột ngột, ông không kịp dặn dò Lâm Cảnh Lan nói tốt vài câu cho trường. Vậy mà giờ nghe cô liên tục nhấn mạnh sự giúp đỡ của thầy cô và tình bạn bè trong lớp, hoàn toàn không đề cập gì đến thành tích cá nhân.