Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:27:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hiệu trưởng, em lại có một ý tưởng mới cho bài luận, nhưng cần tra cứu thêm tài liệu.” – Lâm Cảnh Lan mở đầu rất thẳng thắn khi tìm đến thầy hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nghe vậy liền mừng rỡ: “Có bài để đăng là chuyện tốt! Em thấy bài lần này có cơ hội được đăng không?”

Lâm Cảnh Lan gật đầu: “Không dám nói chắc chắn 100%, nhưng em rất hy vọng. Em muốn xin nghỉ một ngày để đến thư viện thành phố tra tài liệu.”

Hiệu trưởng ngẫm nghĩ một lúc: “Không ảnh hưởng đến kết quả học tập chứ?”

Lâm Cảnh Lan quả quyết: “Em đảm bảo là không ảnh hưởng!”

“Được rồi.” – Hiệu trưởng vung tay hào sảng, còn đích thân viết giấy xin nghỉ cho cô – “Có cần giáo viên nào trong trường đi cùng không?”

DTV

Lâm Cảnh Lan thoáng bất ngờ, vội xua tay: “Không cần phiền đến vậy đâu ạ, em tự đi được rồi.” Thực ra việc tra tài liệu chỉ là cái cớ, bài tổng quan cô đã viết xong từ lâu và để trong không gian hệ thống rồi. Nếu có giáo viên đi cùng, cô còn sợ bị lộ.

Hiệu trưởng không ép nữa, chỉ dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn đấy.”

Cầm thẻ mượn sách của hiệu trưởng, Lâm Cảnh Lan đến tầng hai của thư viện thành phố – phòng đọc chuyên ngành khoa học kỹ thuật, nông nghiệp, y học.

Phòng đọc vắng tanh, ngoài cô ra thì chẳng còn ai. Một cụ già ngồi gác ở cửa, thấy cô chìa thẻ mượn sách ra thì nhìn cô hồi lâu bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

Vừa bước vào phòng, Lâm Cảnh Lan liền ho vài tiếng liền – không khí nơi đây đầy bụi và mùi ẩm mốc. Cô bắt đầu tìm kiếm những tài liệu mình từng trích dẫn trong bài luận, nhưng chỉ sau một lúc đã nhận ra sách trên kệ tuy xếp ngay ngắn, nhưng chẳng theo thứ tự mã nào cả.

Cô loay hoay cả buổi sáng sau từng giá sách, mà cũng chỉ tìm được hai bài mình cần. Vai nhức mỏi, Lâm Cảnh Lan đành từ bỏ việc tra hết ba mươi mấy tài liệu tham khảo. Cô đảo mắt nhìn quanh, miễn là sách nào có dính dáng đến năng lượng, đều tiện tay rút ra.

“Mượn đống này về làm màu cũng được.” – Cô nghĩ thầm. Dù sao cũng không ai thực sự mở ra xem cô đã mượn những gì.

Ôm hơn chục quyển sách, cô đến bàn đăng ký mượn sách: “Cháu mượn mấy quyển này ạ, phiền ông ghi sổ giúp.”

Cụ già ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lại càng lộ vẻ khó tin: “Nhiều thế?” Vừa lật sách vừa lẩm bẩm: “Tin tức than đá nước ngoài, năng lượng mới nước ngoài…”

Bỗng cụ dừng lại, ánh mắt cảnh giác: “Cháu mượn nhiều tài liệu nước ngoài thế này để làm gì?”

Lâm Cảnh Lan đành giải thích: “Dùng để viết bài luận ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-49.html.]

Cụ già bán tín bán nghi, nhìn cô đầy dò xét: “Đừng đùa ông. Cháu chỉ là học sinh cấp ba, viết luận gì mà viết?”

Lâm Cảnh Lan vừa bực vừa buồn cười, cũng lười giải thích. Bỗng lóe lên một ý, cô chỉ vào thẻ mượn sách: “Không phải cháu viết đâu, là hiệu trưởng cháu viết. Đây là thẻ của hiệu trưởng mà, cháu chỉ đi lấy hộ thôi.”

Cụ già chợt hiểu ra, gật gù, lúc này mới giao sách cho cô. Lâm Cảnh Lan nhận chồng sách nặng trĩu, âm thầm khen bản thân phản ứng nhanh.

Vài ngày sau, Lâm Cảnh Lan lại xin nghỉ thêm một hôm, đầu tiên là đến bưu điện gửi bản thảo bài tổng quan, sau đó quay lại thư viện để trả sách.

Thấy cô mang trả sách, cụ già ngạc nhiên: “Chừng này sách, hiệu trưởng nhà cháu đọc hết rồi á?”

Cô giả vờ ngơ ngác: “Hiệu trưởng có đọc hết không, cháu cũng đâu biết.”

Cụ thở dài: “Cháu không biết, chứ ông thì biết quá rồi. Chừng này sách, vài hôm đọc sao xuể? Ông thấy nhiều người rồi, toàn mượn sách để làm màu thôi, có đọc gì đâu.”

Cụ lẩm bẩm: “Làm màu thì cũng mượn thêm ít hôm chứ, mới vài ngày đã mang trả. Thật là… hiệu trưởng nhà cháu cũng biết ‘hành’ học sinh ghê…”

Lâm Cảnh Lan thầm nói lời xin lỗi với hiệu trưởng trong lòng – cô thật sự không cố tình khiến thầy mang tiếng đâu mà!

Bài tổng quan thứ hai của Lâm Cảnh Lan được gửi tới tạp chí Năng lượng – một tạp chí vừa mới được thành lập hai năm, do Ủy ban Phát triển và Cải cách Quốc gia chủ trì, thực chất chính là tiền thân của tạp chí Năng lượng Trung Quốc sau này.

Vài ngày sau, bản thảo đến được bộ phận xét duyệt ở Bắc Kinh. Họ cần tiến hành vòng sơ khảo, nếu qua thì mới chuyển đến các chuyên gia phản biện.

“Trường THPT Thanh Sơn, Lâm Cảnh Lan… ai vậy? Một giáo viên cấp ba cũng gửi bài cho Năng lượng?” – Tiểu Vương đang kiểm tra thư từ thì đọc được cái tên này, ngạc nhiên nói.

Đồng nghiệp ngồi bên cười: “Chắc vội cần bài để lên chức, nên gửi bừa thôi. Gửi nhầm chỗ rồi, tạp chí này không phải ai cũng đậu được đâu.”

Tiểu Vương vừa cười vừa xé thư, liếc qua rồi phá lên cười: “Đoán xem người ta viết gì? Bảo đảm đoán không ra!”

“Mau nói đi!” – Mấy người xung quanh tò mò.

“Là bài tổng quan!”

Loading...