Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:26:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ sau khi Chu Huệ chuyển đến sống trong khu tập thể giáo viên, Lâm Cảnh Lan mấy ngày mới ghé qua một lần. Một phần vì cô bận, phần khác vì trong lòng có chút chột dạ, sợ Chu Huệ phát hiện ra con gái mình đã "thay hồn đổi xác".

Tuy nhiên, cô vẫn để lại đủ tiền và tem phiếu lương thực cho Chu Huệ, còn dặn đi dặn lại rằng đừng để bản thân thiệt thòi.

Tối thứ Sáu, Lâm Cảnh Lan biết tin mình đỗ đầu toàn thành phố trong kỳ thi sơ khảo. Sáng sớm thứ Bảy, cô bị gọi đi nhận lời chúc mừng. Sau một hồi bận rộn quay về trường thì cũng đã quá giờ ăn trưa. Trong căng-tin không còn lấy một món ăn, quầy đồ ăn sạch bóng.

Lâm Cảnh Lan thở dài, tình cảnh bây giờ không thể so với kiếp trước. Vật tư thiếu thốn, cô có muốn trữ ít đồ ăn vặt trong phòng cũng bất khả thi. Giờ lỡ bữa rồi, đành phải ôm bụng đói đến tối.

Không ngờ vừa về đến ký túc xá, Triệu Ngọc Mai đã nói với cô: “Mẹ cậu vừa tới tìm, bảo cậu về là sang phòng mẹ luôn nhé.”

Trên đường đi, trong lòng Lâm Cảnh Lan cứ đánh trống liên hồi. Có phải Chu Huệ đã bắt đầu nghi ngờ điều gì rồi không? Nếu Chu Huệ hỏi tại sao thành tích cô đột nhiên tốt như vậy, cô phải trả lời thế nào đây?

Lòng cô càng lúc càng loạn, đứng nhất thành phố đúng là quá chói mắt. Hơn nữa từ sau khi Chu Huệ chuyển đến trường sống, cô chỉ qua gặp đôi lần. Cô vẫn tự lừa mình rằng cứ tránh mặt thì sẽ không bị phát hiện. Nhưng giờ mới bàng hoàng nhận ra: một đứa con gái bỗng dưng xa cách mẹ, điều đó còn khả nghi hơn gấp bội.

Cô hồi hộp đẩy cửa phòng đơn của Chu Huệ, lập tức sững người.

Trên bàn đặt một mẹt sủi cảo được gói ngay ngắn thành hàng, Chu Huệ ngồi bên ghế, chiếc tạp dề loang loáng vết bột mì.

Thấy cô vào, Chu Huệ tươi cười đứng bật dậy: “Con về rồi à? Mẹ đi luộc sủi cảo đây.”

Lúc này Lâm Cảnh Lan mới để ý, trên bếp lò bên cạnh đang sôi một nồi nước, bong bóng sủi ục ục. Chu Huệ thành thạo thả từng chiếc sủi cảo vào nồi.

Lâm Cảnh Lan ngẩn người hỏi: “Sao lại gói sủi cảo vậy ạ?”

Chu Huệ mặt mày rạng rỡ: “Con thi đứng đầu toàn thành phố, đương nhiên phải ăn mừng rồi!”

“Với cả mẹ đoán trưa nay con chắc không kịp ăn cơm, căng-tin chắc hết đồ rồi. Đúng lúc mẹ làm sủi cảo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-47.html.]

Hơi nước trắng mịt mù từ nồi bay lên, Lâm Cảnh Lan nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chu Huệ qua làn hơi, tầm nhìn dần mờ nhòe.

Những chiếc bánh trắng bóc sau khi trào lên, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, Chu Huệ nhanh chóng vớt ra, rồi lại thả một vắt mì sợi vào nồi.

Lâm Cảnh Lan ngơ ngác: “Luộc sủi cảo rồi sao còn luộc mì?”

Chu Huệ thản nhiên đáp: “Con ăn sủi cảo, mẹ ăn mì là được rồi.”

Bà múc mì vào bát, chẳng có nước sốt, chỉ cho một thìa muối rồi trộn đại vài cái. Sợi mì trắng toát không chút màu sắc. Chu Huệ đẩy đĩa sủi cảo đầy đặn về phía cô, rồi dùng đũa gắp mì trắng vào miệng ăn ngon lành.

DTV

Lâm Cảnh Lan chưa từng thấy ai ăn mì nhạt đến vậy, không nước sốt, không rau, không lấy nổi một lá cải.

Từ lúc mệt mỏi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chu Huệ quấn tạp dề bận rộn nấu sủi cảo, Lâm Cảnh Lan đã cố kiềm nước mắt. Nhưng giờ đây cô không nhịn nổi nữa, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.

Chu Huệ ăn được hai miếng thì thấy con gái đang khóc, vội đặt bát mì xuống, hoảng hốt hỏi: “Sao thế con?”

Lâm Cảnh Lan thật ra cũng không rõ vì sao mình khóc. Có lẽ là vì thấy Chu Huệ thế này, lại nhớ đến cha mẹ kiếp trước của mình.

Từ lúc xuyên đến thế giới này, cô luôn căng thẳng, cố gắng hết sức để giành được cơ hội học lại, cố gắng học hành, luôn tự nhủ phải đỗ đại học hàng đầu. Cô thấy mình là người cô độc trong thế gian này, mọi thứ đều phải tự mình giành lấy — cơ hội học hành, tiền học phí, tiền sinh hoạt.

Nhưng lúc này, đứng trước Chu Huệ dịu dàng yếu đuối, cô lại cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế, như thể mình có thể tựa vào bà một chút, thở một hơi, nghỉ một lát.

Chu Huệ luống cuống vì thấy cô khóc mãi không thôi, liên tục hỏi han.

Lâm Cảnh Lan gượng gạo lau nước mắt, rồi gắp từng chiếc sủi cảo sang bát của Chu Huệ: “Cùng ăn đi mẹ.”

Chu Huệ sững người: “Ôi trời, con vì chuyện này mà khóc à? Mẹ ăn mì cũng được mà, thật đấy, mẹ thích mì mà.”

Loading...