Trời mùa đông tối rất nhanh. Mười bốn cô gái ngồi vây quanh bàn nướng thịt dê xiên, bên ngoài trời đã sẫm đen, mà trong quán thì ấm áp, sáng trưng.
Mỗi người cầm vài xiên thịt nướng trong tay, từ đầu đến cuối đều rộn rã tiếng cười, khiến khách ngồi bàn bên phải ngoái lại nhìn không ngớt.
Các cô đã chịu đủ áp lực và lời đàm tiếu, nay cuối cùng cũng có một ngày ngẩng cao đầu, được thả lỏng và tận hưởng khoảnh khắc quý giá.
Triệu Ngọc Mai cười nói: “Giờ nghĩ lại, kỳ thi sơ khảo thật ra không khó như mình tưởng. Chẳng qua lúc đó ai cũng căng thẳng, tự ép bản thân quá mức.”
Vương Tình cũng gật đầu đồng tình: “Đúng đấy. Chỉ sai một chút thôi, mà cứ nghĩ đi nghĩ lại, tự mình phóng đại lên. Những câu không chắc làm đúng hay sai, cũng tự quy hết về sai hết.”
Cố Bàn Bàn lại nói: “Tớ mới là căng nhất. Tớ là người cuối cùng trong lớp vượt qua kỳ sơ khảo đấy! Chỉ cần thấp hơn hai điểm là trượt. Trước giờ điểm tớ thế nào, các cậu đều biết rồi. Nếu không có Cảnh Lan, thi đỗ kỳ sơ khảo ấy hả, mơ còn chưa dám mơ!”
Cô hô to: “Ông chủ ơi, cho mười bốn bát bia!”
Lâm Cảnh Lan ngớ người: “Bia mà uống bằng bát?”
Triệu Ngọc Mai ngăn lại: “Đừng uống rượu.”
Cố Bàn Bàn xua tay: “Phải uống! Phải cạn ly chúc mừng Cảnh Lan của tụi mình!” Vừa dứt lời, các cô gái đã đồng loạt tán thành, bảo chỉ uống chút ít.
Lâm Cảnh Lan ra sức từ chối, nhưng vô ích. Ông chủ rót ra mười bốn bát bia từ thùng lớn mang tới. Mỗi người đều nâng bát chúc mừng cô, cuối cùng người uống nhiều nhất lại chính là cô.
Lâm Cảnh Lan cười đến ngây ngất: “Tôi sống hai mươi bảy năm rồi, hôm nay là ngày vui nhất!”
Cả đám phá lên cười: “Chắc say thật rồi, đến tuổi mình cũng nhớ nhầm.”
Lâm Cảnh Lan lỡ miệng, may mà không ai để ý. Dù là lời trong cơn say, nhưng lại là lời thật từ đáy lòng.
Hôm nay thực sự là ngày vui nhất trong cả hai kiếp sống của cô.
DTV
Ăn uống no say, Lâm Cảnh Lan nhất quyết đòi trả tiền, nhưng một mình cô không đấu lại mười ba người kia. Cuối cùng ngay cả phần của cô cũng bị giành trả mất, biến thành cả nhóm cùng mời cô.
Cả nhóm trở về trường, lại trèo tường vào, vừa vào tới cổng ký túc xá là đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu ai cũng nghĩ: chuyến đi này lén lút thành công rực rỡ rồi!
Lâm Cảnh Lan lấy chìa khóa mở cửa phòng ký túc, vừa bước vào thì ngớ người: “Cô, cô Hàn?! Cô sao lại ở đây?”
Cô Hàn mặt lạnh như tiền: “Tôi đang chờ các em về đây. Các em đi đâu vậy?”
Lâm Cảnh Lan nghĩ rất nhanh, quyết định nói thật: “Cô Hàn, bọn em biết sai rồi. Bọn em vừa trốn ra ngoài, đi ăn một bữa.”
Cô Hàn đứng dậy, nghiêm giọng trách: “Tự ý trốn khỏi trường! Em biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào không? Phải bị thông báo phê bình toàn trường đấy!”
Lâm Cảnh Lan sững người: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Cô Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi người cười ha hả: “Tôi đến là để báo tin mừng cơ mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-44.html.]
Lâm Cảnh Lan ngây ra, một lúc sau mới hiểu ra – hóa ra cô Hàn đang trêu mình?
Cô Hàn rút từ sau lưng ra một tờ giấy hồng, đưa cho Lâm Cảnh Lan, lớn tiếng nói: “Kỳ thi sơ khảo – thủ khoa toàn thành phố!”
Lâm Cảnh Lan còn chưa kịp phản ứng: “Em?”
Cô Hàn chỉ vào tên trên giấy: “Đương nhiên là em!”
Triệu Ngọc Mai hét lên một tiếng, nhảy dựng vì sung sướng. Lâm Cảnh Lan thì ngược lại, phản ứng rất bình thản: “Cảm ơn cô đã đích thân đến báo tin, vất vả cho cô rồi.”
Cô liền hỏi ngay: “Cô Hàn, vậy chuyện bọn em trốn khỏi trường… không bị phạt thật chứ?”
Cô Hàn bị phản ứng của Lâm Cảnh Lan làm cho dở khóc dở cười: “Không phạt! Mỗi mình tôi biết thôi, tôi không nói đâu. Thủ khoa toàn thành phố mà trốn ra ngoài ăn bữa cơm, có gì to tát?”
Lâm Cảnh Lan thở phào, cười nói: “Cảm ơn cô Hàn!”
…
Sáng hôm sau, Lâm Cảnh Lan vừa vào lớp đã bị cô Hàn kéo ra ngoài: “Hiệu trưởng vừa bảo, hôm nay đi báo tin mừng! Đi theo tôi!”
Lâm Cảnh Lan ngơ ngác: “Báo tin mừng gì ạ?”
“Thủ khoa kỳ thi sơ khảo toàn thành phố chứ còn gì!” – cô Hàn tức muốn nghẹt thở.
Cô bị kéo một mạch đến cổng trường, vừa nhìn thấy liền hoảng hốt đứng hình.
Trước cổng trường… đậu một chiếc máy cày!
Trên máy cày cắm hai cột gỗ to, mỗi bên treo một dãy pháo thật dài.
Hiệu trưởng đứng cạnh máy cày, phía sau còn có mấy thầy cô giáo. Vừa thấy Lâm Cảnh Lan đến, hiệu trưởng lập tức nắm lấy tay cô: “Thủ khoa toàn thành! Làm rạng danh trường chúng ta rồi!”
Lâm Cảnh Lan nhìn cái khung cảnh trước mắt, vẫn còn mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hiệu trưởng thì mặt mũi đầy tiếc nuối: “Tin nhận được muộn quá, mượn xe đâu cũng không còn, đành dùng máy cày tạm vậy.”
Rồi ông hô to một tiếng vang dội: “Đủ người rồi! Xuất phát!”
Một thầy giáo nhanh chóng chui lên buồng lái máy cày, thầy khác châm lửa hai dây pháo, tiếng nổ “đoàng đoàng” vang khắp nơi.
Máy cày từ từ chuyển bánh, các thầy cô đi bộ theo sau, cùng nhau giương cao một băng-rôn đỏ thật to, trên đó viết bằng chữ thư pháp:
“Chúc mừng Lâm Cảnh Lan, học sinh Trường Trung học Thanh Sơn, đạt thủ khoa kỳ thi sơ khảo toàn thành phố!”
Lâm Cảnh Lan mất một lúc mới hoàn hồn lại, chỉ muốn úp mặt vào đâu đó trốn luôn...
Quá là một màn... "xấu hổ play" mà!