Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:32:48
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cảnh Lan, năm ngoái tôi đã nhờ ba tôi đến nói với ba cô chuyện mình làm mai, mà cô cứ ở lì trong trường, không chịu gặp tôi.” Con trai của Trưởng phòng Tần – Tần Chiêu, vừa vò tay vừa cười toe toét, cứ dán sát lại gần Lâm Cảnh Lan.

Lâm Cảnh Lan liên tục né người, tránh ánh mắt trắng trợn quét qua n.g.ự.c và eo mình của Tần Chiêu.

Cô nhanh chóng nắm được một điểm yếu có thể khai thác – hắn ta háo sắc. Nhưng đứng cạnh hắn thực sự rất khó chịu, thôi thì nhanh chóng giải quyết cho xong.

“Tôi phải về rồi.” Lâm Cảnh Lan nói.

Tần Chiêu trợn tròn mắt, hai người gặp nhau chưa đến mười lăm phút cơ mà!

Lâm Cảnh Lan làm như không thấy vẻ níu kéo của hắn, cứ nhấn mạnh: “Ba tôi quản tôi rất chặt, chỉ cho ra ngoài nửa tiếng thôi. Nếu tôi về muộn, lần sau chắc chắn sẽ không được ra nữa đâu.”

“Trước đây ba tôi còn từng nhốt tôi mấy ngày liền ấy. Nếu hôm nay tôi không về đúng giờ, chắc chắn ổng lại tiếp tục nhốt tôi.” Lâm Cảnh Lan nói mà mặt tỉnh bơ, không chút áp lực.

Nghe vậy, Tần Chiêu đành để cô về. Dù sao hắn cũng không muốn khiến Lâm Cảnh Lan không được ra ngoài gặp mình nữa, huống hồ cô còn nhắc đến cha cô – Lâm Sơn – là người lớn, hắn cũng có chút kiêng dè.

Hôm sau, Lâm Cảnh Lan lại áp dụng chiêu cũ, gặp Tần Chiêu chừng mười phút. Trước khi đi, cô thở dài: “Tôi cũng hết cách, ba tôi quản tôi ghê lắm. Trước kia còn được ở trường ôn lại, thỉnh thoảng còn có thể trốn ra ngoài dạo phố ăn uống, giờ thì ngày nào cũng bị nhốt trong nhà.”

Lâm Cảnh Lan nói câu “ngày mai gặp lại”, rồi dưới ánh mắt trầm ngâm của Tần Chiêu, vội vàng chạy về nhà.

Ngày thứ ba gặp mặt, Tần Chiêu bắt đầu dò hỏi: “Cảnh Lan, thành tích của cô đâu có tệ, sao không học lại một năm nữa? Biết đâu năm sau đậu thì sao?”

Lâm Cảnh Lan thở dài: “Tôi cũng muốn lắm chứ. Nhưng ba tôi nhất quyết không cho, không chịu bỏ tiền học phí. Tôi nhịn ăn nhịn uống để ép ông ấy, ông ấy cũng không chịu bỏ ra.”

“Nếu như cô có tiền, cô có muốn học lại không?” Tần Chiêu truy hỏi.

“Dĩ nhiên là muốn rồi! Nhưng mà, tôi lấy đâu ra tiền chứ.” Giọng cô vừa dứt khoát, lại nhanh chóng rơi xuống trầm buồn.

“Học lại chắc mệt lắm nhỉ? Hôm nọ cô còn nói là trước kia trốn ra ngoài dạo phố, ăn uống cơ mà?” Tần Chiêu vờ như buột miệng hỏi.

Lâm Cảnh Lan cười thầm trong lòng, ý đồ của Tần Chiêu rõ rành rành. Cô lập tức phối hợp: “Chính vì mệt nên mới phải trốn ra ngoài ấy. Ngày nào cũng làm đề, làm đề, không trốn đi chơi đầu óc cũng đơ luôn.”

Tần Chiêu rút phắt ra hai tờ năm mươi đồng từ túi, dúi vào tay Lâm Cảnh Lan: “Cô cầm đi đóng học phí. Học lại là việc tốt, cô học thêm một năm chắc chắn sẽ đậu đại học!”

Tần Chiêu nói nghe có vẻ rất chính nghĩa, nhưng trong lòng lại nghĩ: Lâm Cảnh Lan bị ba quản sát rạt, nếu đi học lại, chẳng phải sẽ được tự do hơn sao? Có thể trốn ra ngoài gặp hắn mỗi ngày. Mà thành tích cô như vậy, học lại chắc gì đã đậu – hắn chưa từng thi đại học nhưng cũng biết thi cử khó cỡ nào, bao nhiêu người học ngày học đêm còn không đậu kia kìa. Cô này suốt ngày lo đi chơi mà mơ đậu nổi chắc?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-3.html.]

Lâm Cảnh Lan giờ còn lạnh nhạt với hắn, nhưng hắn thích dáng vẻ cô lắm – chỉ cần bóng lưng thôi cũng khiến hắn ngứa ngáy trong lòng. Cô tiêu tiền của hắn học lại một năm, đến cuối cùng không đậu, thì nhất định sẽ là người của hắn thôi. Hơn nữa, trong năm đó hai người có thể gặp nhau mỗi ngày vài tiếng, hắn tin chắc chẳng mấy chốc sẽ “xử lý” được cô.

Quá lời rồi còn gì.

Lâm Cảnh Lan cúi đầu nhìn tiền trong tay, vờ như bị dọa, hoảng hốt từ chối: “Không được đâu, sao tôi có thể dùng tiền của anh được?”

Hai người giằng co chục vòng, cô mới lộ ra chút do dự: “Chuyện này… ba mẹ anh biết không?”

“Không biết! Cô cứ yên tâm.” Tần Chiêu tưởng cô vẫn kiên quyết không nhận tiền, đang thất vọng thì lại thấy có hy vọng.

DTV

“Đây là tiền tôi tự để dành, ba mẹ tôi không biết tôi có tiền đâu.” Tần Chiêu vội nói.

Lâm Cảnh Lan lại do dự nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng nhận tiền: “Coi như anh cho tôi mượn. Tôi có tiền rồi sẽ trả.”

“Không cần trả đâu.” Tần Chiêu nói.

“Vậy thì tôi không nhận đâu.” Lâm Cảnh Lan liền dúi tiền lại vào tay hắn, ra vẻ như đang ném một củ khoai nóng bỏng tay.

Tần Chiêu hối hận c.h.ế.t đi được, tự dưng nói dư làm chi. Hắn lại vội nói: “Là tôi cho mượn đấy, sau này cô trả cũng được.”

Thấy Lâm Cảnh Lan cất tiền, Tần Chiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tối nay cô chuẩn bị đồ đi, sáng mai tôi đến nhà đón. Cô cứ nói với ba cô là chúng ta đi dạo phố, rồi tôi sẽ đưa cô đến trường. Như vậy ba cô sẽ không nghi ngờ gì.” Tần Chiêu dặn dò cẩn thận.

“À đúng rồi!” Tần Chiêu đột nhiên vỗ trán, lại dúi vào tay cô một xấp phiếu tem. Lâm Cảnh Lan hơi sững lại, nhìn kỹ mới nhận ra đó là phiếu lương thực, trong lòng thầm mừng – may là Tần Chiêu tự đưa, chứ cô cũng quên khuấy chuyện này.

“Cảm ơn anh, tôi sẽ trả tiền sớm thôi.” Lâm Cảnh Lan nói. Cô sẽ sớm hoàn lại số tiền mượn của Tần Chiêu, và cũng sẽ nhanh chóng nói rõ mọi chuyện với anh ta. Nếu chẳng may trước khi cô kịp trả tiền, Tần Chiêu bị bố anh ta hoặc Lâm Sơn mắng cho một trận vì đã đưa tiền cho cô, vậy thì coi như đó là bài học cho ánh mắt không đứng đắn của anh ta vậy.

Trường THPT Thanh Sơn vẫn chưa kết thúc kỳ tuyển sinh. Trước cổng trường bày ra một hàng dài bàn ghế, Tần Chiêu đi cùng Lâm Cảnh Lan vào trong đăng ký. Thầy giáo phụ trách tuyển sinh ngẩng đầu lên hỏi:

“Em thi được bao nhiêu điểm năm nay?”

“275 ạ.” Lâm Cảnh Lan đáp.

Thầy giáo nhíu mày:

“Điểm này không đủ vào lớp luyện thi đâu, lớp luyện thi của trường THPT Thanh Sơn yêu cầu từ 300 điểm trở lên.”

Loading...