Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:36:57
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồng Trạch đứng sau lưng Phương Vân Đào, kéo mạnh cậu ta một cái. Cậu thấy Phương Vân Đào gọi đám con trai lại, nói muốn đến nghe Lâm Cảnh Lan giảng về “phương pháp mới”, trong lòng tò mò nên đi theo. Nhưng cậu không ngờ, Phương Vân Đào không có vẻ gì là đến học hỏi nghiêm túc, mà giống như đến gây chuyện thì đúng hơn.
Phương Vân Đào quay đầu lại, bị Hồng Trạch lườm cho một cái rõ gắt, khí thế lập tức xẹp xuống thấy rõ.
Cố Bàn Bàn trừng mắt nhìn đám con trai vừa bước vào cửa:
“Các cậu muốn nghe giảng thì bảo thầy Lý dạy cho mà nghe! Bây giờ Cảnh Lan đang đánh cược với thầy Lý, các cậu còn mặt mũi đến nghe Cảnh Lan giảng bài à?”
Phương Vân Đào phớt lờ lời của Cố Bàn Bàn, đi thẳng xuống ngồi ở hàng ghế cuối.
DTV
Hồng Trạch vốn đi ngay sau Phương Vân Đào, là người thứ hai bước vào lớp, nhưng cậu không đi tiếp mà dừng lại ngay ở cửa. Vì thế, mấy cậu con trai phía sau cũng không thể vượt qua Hồng Trạch, đành phải đứng chờ ở bên ngoài.
Cố Bàn Bàn tức xì khói với hành động của Phương Vân Đào, lập tức đứng bật dậy định lao xuống.
Lâm Cảnh Lan lên tiếng ngăn cô lại:
“Bàn Bàn, cứ để họ ngồi sau nghe cũng được mà.”
Cố Bàn Bàn khựng lại, rồi ngồi xuống. Bây giờ, Lâm Cảnh Lan đã có uy tín khá cao trong nhóm các bạn gái. Mấy ngày qua học chung, ai cũng nhận ra Lâm Cảnh Lan có quá nhiều điểm đáng nể. Dù thời gian giảng bài chưa lâu, nhưng những gì cô ấy giúp được mọi người chẳng thua gì bất kỳ giáo viên nào.
Vì vậy, Cố Bàn Bàn cũng không do dự gì mà làm theo lời Lâm Cảnh Lan.
Thấy trên mặt Cố Bàn Bàn vẫn còn vẻ không cam lòng, Lâm Cảnh Lan mỉm cười nói:
“Sao thế? Chỉ vì để họ cùng nghe bài mà các cậu mất hết tự tin à?”
Cố Bàn Bàn lập tức phản bác:
“Tất nhiên là không rồi!”
Lâm Cảnh Lan cười:
“Thế thì tốt. Nếu bọn họ cũng nghe bài của mình, mà cuối cùng các cậu vẫn thắng, chẳng phải sẽ càng vang dội hơn sao?”
“Như vậy mới thể hiện thực lực thật sự của các cậu. Chứ nếu cuối cùng thắng rồi, ai cũng nói là nhờ mình giảng hay thì không công bằng chút nào.”
Nghe vậy, nét bất mãn trên gương mặt mấy bạn gái đều tan biến.
Hồng Trạch vẫn còn đứng im tại chỗ. Lâm Cảnh Lan quay lại nhìn, bắt gặp ánh mắt đầy dò hỏi của cậu, liền gật đầu với cậu một cái. Lúc này Hồng Trạch mới sải bước đi vào, ngồi xuống bên cạnh Phương Vân Đào.
Các bạn nam đi theo sau Hồng Trạch lần lượt bước vào lớp, ai nấy yên lặng ngồi xuống. Phương Vân Đào ban đầu còn ngồi phè phỡn, nhưng vừa thấy Hồng Trạch ngồi cạnh mình thì lập tức thu chân lại, ngồi ngay ngắn, liếc sang Hồng Trạch với vẻ chột dạ.
Nhưng Hồng Trạch không thèm liếc lại, chỉ chăm chú nhìn lên bảng.
Ban đầu đám con trai còn chăm chú nghe giảng, nhưng một lúc sau thì mỗi người lại làm một việc. Có đứa thậm chí còn rời lớp đi thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-21.html.]
Lâm Cảnh Lan vẫn tiếp tục giảng theo kế hoạch ban đầu. Cô đang nói về cách dùng tọa độ để giải bài hình học không gian, giảng liền hai bài ví dụ. Nhiều bạn trai chưa từng học tọa độ trong không gian ba chiều, nghe nửa câu cũng không hiểu, đương nhiên không thể tập trung nổi.
Phần lớn bọn họ đều hối hận vì đã đến nghe giảng, trong lòng bực bội vì phí thời gian. Thấy có một người đứng dậy rời khỏi lớp, mấy người khác cũng lần lượt đi theo. Ra đến hành lang, ai nấy đều rút sách tiếng Anh hoặc Ngữ văn ra, người thì đọc, người thì học thuộc.
Phương Vân Đào cũng đi ra, vừa giở sách tiếng Anh vừa cười nhạo:
“Lâm Cảnh Lan đang giảng cái gì thế? Nghe cứ như đang lừa người ấy! Làm màu làm mè! Tụi mình học hình không gian bao lâu rồi, có bao giờ làm bài kiểu như vậy đâu?”
Một bạn trai bên cạnh lí nhí nói:
“Tớ nghe không hiểu, chắc đây là phương pháp mới của cậu ấy thôi. Nếu giống cách tụi mình giải, thì còn gọi gì là phương pháp mới nữa.”
Phương Vân Đào cười khẩy:
“Tớ thấy mấy đứa con gái đó thua chắc rồi. Mỗi ngày dậy sớm học hành chăm chỉ, tưởng ghê gớm lắm, hóa ra chỉ để làm mấy cái này.”
Lâm Cảnh Lan thấy đám con trai lần lượt rời lớp cũng không bận tâm. Dù sao cô vốn dĩ chỉ định giảng cho các bạn gái, mấy cậu con trai muốn nghe thì nghe, không muốn thì cứ đi.
Đến khi giảng xong nội dung dự kiến, Lâm Cảnh Lan mới nhận ra trong lớp chỉ còn mỗi Hồng Trạch là con trai.
Mấy bạn gái đều đứng dậy duỗi tay duỗi chân, lát nữa là vào tiết tự học đầu tiên trong ngày rồi. Còn Lâm Cảnh Lan thì ra ngoài rửa tay, gột đi lớp bụi phấn. Sáng nào cũng thế, các bạn nữ đều đã thành thói quen.
Nhưng hôm nay, vừa ra khỏi lớp thì phía sau đã có người theo sau. Lâm Cảnh Lan quay lại nhìn thì thấy Hồng Trạch.
Cậu sải bước theo kịp cô ngoài hành lang, đi sóng vai và hỏi:
“Hóa ra hình không gian cũng có thể dùng tọa độ để giải à? Nhưng tớ vẫn chưa hiểu, trong không gian ba chiều thì phép nhân vectơ nghĩa là gì?”
“Trước đây cậu đã học hình học tọa độ ba chiều chưa?” Lâm Cảnh Lan hỏi. Cô phát hiện Hồng Trạch cao hơn mình hẳn một cái đầu, phải ngửa cổ mới nhìn được mặt cậu, mà ngửa hoài thì mỏi, nên thôi khỏi nhìn luôn.
“Chưa. Nhưng lúc nghe cậu giảng, tớ so sánh với hình học tọa độ trong mặt phẳng, cũng hiểu sơ sơ rồi.” Hồng Trạch đáp.
Hai người đã đến vòi nước. Lâm Cảnh Lan mở vòi, tiếng nước chảy ào ào xen lẫn với giọng cô:
“Vậy thì cậu khá thông minh đấy.” Cô cố gắng giảng giải đơn giản, “Hai vectơ trong mặt phẳng nhân nhau thì cậu hiểu rồi, trong không gian ba chiều thì cứ tiếp tục suy ra từ đó...”
Hồng Trạch đứng sau lưng cô, trên mặt dần hiện lên vẻ ngộ ra điều gì đó.
“Đi thôi!” Lâm Cảnh Lan rửa tay xong, quay đầu nói với cậu.
Cô thấy tâm trạng rất vui, bởi vì cô lại nhớ đến kiếp trước, hồi còn đi học đại học, các giáo sư bận tối mắt tối mũi, còn cô thì cứ tranh thủ đi theo sau họ sau mỗi giờ lên lớp, tranh thủ đoạn đường ngắn để hỏi mấy thắc mắc của mình.
Bây giờ thì đổi lại là Hồng Trạch theo sau cô, nhân lúc cô ra ngoài rửa tay thì tranh thủ hỏi bài.
Lâm Cảnh Lan nhận ra thân phận của mình đã thay đổi—cô không còn là học sinh tất tả chạy theo thầy cô nữa, mà trở thành “giáo viên” được học sinh đuổi theo hỏi bài.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt.