Mới khôi phục kỳ thi đại học ba năm, khoa học công nghệ Trung Quốc đã trì trệ suốt mấy thập kỷ, đang ở thời kỳ trăm mối dang dở, trăm ngành cần người. Giờ đây quốc gia đã bắt đầu đi đúng hướng, biết coi trọng tri thức, coi trọng nhân tài, coi trọng khoa học kỹ thuật – tư tưởng này rồi sẽ ngày càng rõ ràng. Trong đó, ngành kỹ thuật là trụ cột – từ nông nghiệp, công nghiệp cho đến quốc phòng, cái nào cũng cần kỹ thuật. Mà chuyên ngành năng lượng của cô, lại càng có đất dụng võ!
“Đứng thần ra làm gì, ăn xong rồi thì mau sửa soạn đi gặp con trai nhà họ Tần chiều nay! Đừng có mơ đến chuyện thi đại học nữa!” Giọng gầm của Lâm Sơn vang lên kéo Lâm Cảnh Lan về thực tại. Bao nhiêu mộng tưởng nghiên cứu lập tức tan thành mây khói.
Nghiên cứu cái khỉ gì… Cô còn chưa thi đậu đại học cơ mà!
Nhìn sắc mặt Lâm Sơn thì có vẻ ông ta hoàn toàn không định cho cô cơ hội lần nữa.
Thi đại học năm 1980… liệu có khó không? Chắc chắn là khó! Cô dù không rành lịch sử, cũng biết thời đó, một sinh viên đại học quý giá đến mức nào.
Lâm Cảnh Lan nhức đầu, còn Lâm Sơn thì vẫn gầm lên bên ngoài, “Còn không mau đi rửa mặt, chỉnh trang lại đi!” Cô vội đáp: “Con vào phòng sắp xếp lại một chút đã.” Rồi chui ngay vào phòng mình.
Nhìn đống sách vở cao ngất trên chiếc bàn học cũ kỹ, Lâm Cảnh Lan bắt đầu lục lại ký ức của “chủ cũ”. Nguyên chủ sống ở trấn Thanh Sơn. Bố là công nhân bình thường của nhà máy thép Thanh Sơn, tính tình cục cằn, gia trưởng, trọng nam khinh nữ. Do mẹ – Chu Huệ – chỉ sinh được một đứa con gái nên bị ghét bỏ. Mẹ thì yếu đuối, chỉ biết khóc, không dám phản kháng.
Nguyên chủ học cấp ba tại trường trung học số một Thanh Sơn, là học sinh học khá, lại rất chăm chỉ. Nhưng vì tỷ lệ đỗ đại học cực kỳ thấp nên đã thi trượt hai lần.
Trường trung học số một Thanh Sơn là trường tốt nhất trong vùng. Lâm Cảnh Lan quyết tâm, mình nhất định phải quay lại đó học lại một năm nữa.
Tình hình hiện tại cho thấy, muốn thuyết phục được Lâm Sơn cho cô học lại là chuyện không tưởng. Vậy thì… cô phải tìm cách khác.
Lâm Cảnh Lan vắt óc suy nghĩ xem ai có thể giúp mình. Bố mẹ không nhờ được. Ông bà nội, ông bà ngoại đều đã mất. Các cô, dì, chú, bác, cậu mợ… cô rà qua tính cách từng người trong đầu, rồi gạch tên từng người.
Giáo viên thì sao? Cô không có mối quan hệ thân thiết với ai cả. Hơn nữa thời này, giáo viên cũng nghèo, chẳng ai có điều kiện giúp học sinh học lại.
Đột nhiên, Lâm Cảnh Lan ngẩng phắt đầu lên – cô nghĩ ra một cách.
Dù không chắc chắn thành công, nhưng ít nhất, phải thử hết sức mình.
Có ý tưởng rồi, cô liền mở một quyển sách trên bàn ra, định xem thử sách giáo khoa thập niên 80 khác gì với sách hiện đại.
【Điều kiện kích hoạt hoàn tất… hệ thống học bá đang khởi động…】
Lâm Cảnh Lan giật mình. Âm thanh này vang lên… trực tiếp trong đầu cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-2.html.]
【Hệ thống học bá khởi động thành công!】
Lâm Cảnh Lan thử lên tiếng nói chuyện: “Ngươi là ai?”
【Hệ thống này được hình thành dựa trên nguyện vọng mạnh mẽ nhất của ký chủ, thiết kế riêng cho ký chủ, tận tâm phục vụ. Qua kiểm tra, nguyện vọng lớn nhất hiện tại của ký chủ là: làm nghiên cứu khoa học! Vì vậy, hệ thống học bá đã được lựa chọn.】
Ai mà ước được làm nghiên cứu khoa học chứ… À không, nếu hệ thống lấy theo suy nghĩ của cô từ lúc xuyên không tới giờ thì hiểu nhầm vậy cũng đúng… Nhưng mà nếu cô biết trước là có hệ thống, thì cô đã không ngừng nghĩ: trồng 10 đồng ra 100 đồng, trồng 100 đồng mọc ra 1.000 đồng rồi!
Nhưng giờ mọi chuyện đã rồi, Lâm Cảnh Lan chỉ biết thở dài: “Vậy ngươi có thể làm gì cho ta?”
【Tôi lưu trữ toàn bộ tài liệu, sách vở, bài nghiên cứu mà ký chủ từng đọc qua. Ký chủ có thể tra cứu bất cứ lúc nào. Tôi còn có thể cung cấp một không gian riêng biệt, nơi đó thời gian hoàn toàn ngừng trôi. Tức là ký chủ bước vào lúc mấy giờ, khi ra cũng vẫn là lúc đó.】
Lâm Cảnh Lan hít sâu một hơi. Nghĩa là cô có thêm… thời gian vô tận?
Thứ quý giá nhất trên đời!
【Ngoài ra, ký chủ có thể dùng ý niệm để xây dựng không gian – chỉ cần tưởng tượng đủ rõ ràng, không gian đó sẽ theo ý ký chủ bài trí.】
Lâm Cảnh Lan mừng đến suýt hét lên. Có thể xây dựng không gian bằng ý nghĩ, nghĩa là cô có thể tạo ra phòng thí nghiệm riêng cho mình – không cần vật liệu, không cần chi phí!
Nhặt được một hệ thống như này, đúng là vớ được báu vật rồi!
Cô lập tức quên sạch mọi ấm ức vì không được hệ thống làm ra tiền. Vì nghiên cứu thực sự là thứ cô yêu thích nhất. Có hệ thống này hỗ trợ, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh!
Mà năm 1980 này… đúng là thời đại tồi tệ nhất, nhưng cũng là thời đại tốt đẹp nhất!
“Lề mề cả nửa ngày rồi, còn không ra! Dọn xong thì đi gặp con trai nhà họ Tần đi!” Tiếng gầm của Lâm Sơn kéo Lâm Cảnh Lan trở lại thực tại.
Cô nhanh chóng chải đầu, bình tĩnh đáp: “Dạ, con ra ngay. Con… đi gặp anh Tần đây.”
Chết tiệt… con trai nhà họ Tần tên gì nhỉ…
DTV
Thôi kệ, cứ gọi một tiếng “anh” trước đã. Sau này, cô nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!