Lâm Cảnh Lan lắc đầu:
“Trong kỳ thi Toán, em đạt điểm tuyệt đối. Thầy Lý nghi ngờ em quay cóp, nên em đã giải lại toàn bộ đề trước mặt cả lớp, chứng minh điểm tuyệt đối là do chính em làm ra. Còn bài thi Ngữ văn mới dán kết quả sáng nay, em đứng thứ hai toàn khối, chỉ kém người đầu hai điểm.”
“Những môn khác chưa thi nên em chưa chứng minh được năng lực, nhưng em dám chắc môn nào mình cũng giỏi.”
“Nếu thầy vẫn còn nghi ngờ, thì đúng lúc — em đã cá cược với thầy Lý rồi. Trong ba kỳ thi Toán tiếp theo, nếu em không đạt điểm tuyệt đối cả ba lần, em sẽ bị đuổi học. Em tin là thầy cũng đã biết chuyện này rồi.”
DTV
“Nếu em làm được, chỉ riêng môn Toán thôi, điểm của em cũng vượt hơn người khác mấy chục điểm.”
“Lý do em chọn nói chuyện với thầy bây giờ chứ không đợi đến khi đạt được ba lần điểm tuyệt đối, là vì...” Trên mặt Lâm Cảnh Lan hiện lên một nụ cười chua chát. “Ba em không cho em học lại, em đã lừa lấy tiền rồi lén đến trường đăng ký nhập học. Chắc muộn nhất là một hai ngày nữa, ba em sẽ tìm đến trường bắt em về.”
Im lặng kéo dài.
Hiệu trưởng Dương không nói gì, Lâm Cảnh Lan cũng không lên tiếng nữa. Những gì cần nói, cô đều đã nói hết. Cô tin thầy hiệu trưởng sẽ đưa ra quyết định mà cô mong muốn.
Cuối cùng, chính thầy hiệu trưởng là người lên tiếng trước:
“Thế này đi, nếu ba em đến trường, tôi sẽ đứng ra ngăn ông ấy lại. Còn chuyện miễn học phí, phí ở ký túc và trợ cấp ăn uống, đợi đến khi em thật sự đạt điểm tuyệt đối trong ba kỳ thi Toán, và có điểm số tốt ở những môn khác, nhà trường sẽ cân nhắc.”
Lâm Cảnh Lan mỉm cười, quyết định của hiệu trưởng chẳng khác gì với những gì cô đã dự tính. Chỉ cần thầy đồng ý giúp cô chặn Lâm Sơn lại, không để ông ta kéo cô về nhà, thì coi như hậu họa đã được dọn sạch.
Còn về ba lần thi toán phải được điểm tuyệt đối, cùng những bài kiểm tra các môn khác phải đạt kết quả đủ khiến thầy hài lòng, cô hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Ngày hôm sau, sau khi Lâm Cảnh Lan và hiệu trưởng đạt được thỏa thuận, Lâm Sơn đã tìm tới trường Trung học Thanh Sơn. Cô thầm cảm thấy may mắn vì mình đã hành động kịp lúc.
Mọi chuyện diễn ra y như cô đoán. Ban đầu Tần Chiêu lừa Lâm Sơn rằng cậu ta đang yêu đương với cô, nhà họ Tần sẽ lo chi phí để cô học lại một năm. Nhưng khi Tần Chiêu phát hiện Lâm Cảnh Lan chẳng hề như lời đã hứa—mỗi ngày sẽ ra khỏi trường gặp cậu ta—dù đã nhờ người nhắn vào trường mấy lần cũng chẳng thấy phản hồi, cuối cùng Tần Chiêu cũng nhận ra mình bị lừa.
Tần Chiêu kể lại chuyện đó với cha mình là Trưởng phòng Tần, ông ta tức giận lao thẳng đến nhà họ Lâm để đòi tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-12.html.]
Lâm Sơn biết con gái mình giở trò, lừa Tần Chiêu bỏ tiền cho cô học lại. Nhưng ông ta lại sợ Trưởng phòng Tần, đành nuốt nước mắt trả lại tiền và tem lương thực.
Rồi lập tức nổi cơn thịnh nộ kéo đến trường Trung học Thanh Sơn, định lôi bằng được Lâm Cảnh Lan về nhà, còn bắt trường phải hoàn tiền học phí.
Không ngờ ông ta lại bị mời thẳng vào văn phòng hiệu trưởng.
Lúc từ văn phòng bước ra, đầu óc Lâm Sơn vẫn còn quay cuồng, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trong tay ông ta là hai tờ tiền mới tinh mỗi tờ năm mươi tệ, cùng một xấp tem lương thực. Ông ta không tài nào hiểu nổi tại sao hiệu trưởng lại trả lại toàn bộ số tiền đó.
Rõ ràng số tiền Lâm Cảnh Lan lừa được từ Tần Chiêu là một trăm tệ, mà học phí học lại chỉ hơn hai mươi, còn dư hơn bảy mươi tệ vẫn trong tay con bé, sao hiệu trưởng lại hoàn lại cho ông ta cả trăm tệ?
Đã vậy còn cho thêm cả phiếu ăn, như thế cũng hơi quá rồi chứ?
Lâm Sơn không hiểu nổi những lời hiệu trưởng nói, mơ hồ mập mờ, nhưng khi đã cẩn thận cất kỹ tiền và phiếu ăn, ông ta cũng nhận ra một điều: Lâm Cảnh Lan học lại mà nhà không phải bỏ ra một xu, một tờ phiếu ăn. Thậm chí vì con bé ăn ở trong trường, nhà còn tiết kiệm được một phần lương thực.
Thế là Lâm Sơn vui vẻ gật gù.
Khi biết hiệu trưởng đã tiễn Lâm Sơn về, Lâm Cảnh Lan mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Mọi việc đều diễn ra đúng theo kế hoạch. Cô biết rõ, dù Tần Chiêu có ngốc thật, thì Trưởng phòng Tần cũng không thể ngốc được. Số tiền cô lừa Tần Chiêu chắc chắn sẽ do Lâm Sơn phải bỏ ra bù vào.
Cho nên, người duy nhất cô cần trực diện đối đầu, chính là Lâm Sơn.
Giờ thì Lâm Sơn đã cầm tiền và phiếu ăn rời khỏi trường dưới sự “khuyên nhủ” của thầy hiệu trưởng Dương, tảng đá lớn đè trong lòng cô cuối cùng cũng được dỡ bỏ, cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát.
Điều duy nhất khiến cô bất ngờ là việc thầy hiệu trưởng Dương trả lại toàn bộ số tiền và phiếu ăn đúng bằng số mà cô lừa được từ Tần Chiêu, trong khi đó vượt xa học phí thực tế, lại còn cho thêm cả tem lương thực.
Không rõ là do Lâm Sơn quá khó đối phó, không chịu rời đi nếu không nhận đủ tiền, hay là hiệu trưởng Dương thực sự đã tin lời cô nói, tin rằng cô chính là thủ khoa thành phố năm sau?
Lâm Cảnh Lan hít sâu một hơi. Dù hiện tại hiệu trưởng có tin hay không, cô cũng sẽ thắng thật đẹp trong cuộc cá cược đó, bình yên học lại một năm, giành lấy vị trí thủ khoa thành phố trong kỳ thi đại học, rồi bước vào Thanh Hoa, bắt đầu con đường nghiên cứu khoa học mà cô đã vạch ra cho cuộc đời xuyên không này.