Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 861

Cập nhật lúc: 2024-10-21 20:16:20
Lượt xem: 60

"Lại thêm một đứa chết, Niệm Niệm đỉnh thật!"

Bảo Liên Sinh kích động tới mức thịt trên mặt run lên, chớp mắt đã g.i.ế.c c.h.ế.t ba tên bắt cóc, ông ấy cảm thấy cái mạng già này của mình, rất có khả năng sẽ được bảo vệ.

"Còn có ba tên, đừng vui mừng quá sớm, chạy mau!"

Đường Niệm Niệm hắt một chậu nước lạnh, kéo ông ấy chạy xuống dưới núi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bảo Liên Sinh mập mạp, vừa chạy vừa thở hồng hộc, ba tên bắt cóc đuổi theo, còn b.ắ.n mấy phát, có điều Đường Niệm Niệm đều tránh được.

"Con chạy nhanh, con trốn trước!"

Bảo Liên Sinh chạy thở không ra hơi, còn chạy như vậy nữa, cả hai người bọn họ sẽ bị bắt.

"Con sẽ không bỏ bác lại!"

Đường Niệm Niệm rất cố chấp, làm Bảo Liên Sinh cảm động muốn chết, âm thầm thề, lần này nếu chạy thoát được, ông ấy nhất định phải báo đáp xứng đáng cho con bé này. Ông ấy sẽ nhận con bé này làm con gái nuôi, chia cho cô cổ phần công ty.

Một viên đạn b.ắ.n sượt qua da đầu Bảo Liên Sinh, thậm chí ông ta ngửi thấy mùi tóc bị đốt cháy khét. Hoảng sợ giật mình một cái, ông ấy như được kích phát tiềm năng, lại tăng tốc.

Chỉ là con đường núi này quá gập ghềnh, Bảo Liên Sinh chỉ hơi không chú ý đã ngã một phát, chân bị đau.

"Bác... Bác không chạy được, con chạy trước!"

Bảo Liên Sinh đã chạy không nổi một bước nào nữa, trời muốn diệt ông ấy mà.

Tiếng kêu của tên bắt cóc càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc nữa sẽ đuổi kịp bọn họ.

Đường Niệm Niệm nhìn bốn phía một vòng, đã có biện pháp.

"Ôm đầu lăn xuống đi!"

Đường Niệm Niệm nói biện pháp, ven đường là sườn núi, cỏ dại mọc sum suê, lăn xuống có thể chạy thoát truy đuổi của mấy tên bắt cóc.

Bảo Liên Sinh không có do dự quá lâu, chủ yếu là mấy tên bắt cóc đã đuổi theo tới nơi, ông ấy không lăn xuống sẽ bị bắt cóc đánh chết.

Ông ấy ôm chặt đầu, cuộn người như một quả banh, Đường Niệm Niệm dùng sức đạp một cước vào m.ô.n.g của ông ấy, ông chủ Bào mập mạp lăn xuống tựa như một quả banh.

"A a a... A a a..."

Tiếng kêu của Bảo Liên Sinh vang tận mây xanh, tốc độ lăn của ông ấy cũng càng lúc càng nhanh, tên bắt cóc đã đuổi kịp, Đường Niệm Niệm nổ hai phát súng, nhưng không có đạn.

Một tên bắt cóc bị cô đánh chết, một tên bị thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-861.html.]

Sau đó cô lưu loát chạy xuống sườn núi, chạy nhanh tới mức ra cả ảo ảnh, rất nhanh đã vượt qua Bảo Liên Sinh.

Dưới sườn núi là bãi cát, may mắn của bọn họ rất tốt, Bảo Liên Sinh lăn xuống có bãi cát giảm xóc, không bị tổn thương quá nặng, chỉ là trên mặt trên cánh tay, còn có trên người có chút xây xát.

"Ôi chao..."

Bảo Liên Sinh nằm trên bờ cát rên rỉ, eo của ông ấy sắp đứt rồi, còn có khuôn mặt anh tuấn của ông ấy, khẳng định đã bị trầy trụa.

Nhưng ông ấy vẫn rất vui mừng, ông ấy đã trốn thoát, mạng già được bảo vệ.

"Có phải chúng ta đã trốn thoát rồi không?"

Bảo Liên Sinh dò xét bốn phía, tên bắt cóc không đuổi kịp, hiện tại bọn họ đã an toàn nhỉ?

"Còn có hai tên còn sống, khẳng định bọn chúng sẽ đuổi theo, s.ú.n.g hết đạn rồi, phải rời khỏi đây.”

Đường Niệm Niệm đến phụ cạn tìm vài nhánh cây leo, còn có gậy gỗ. Bện thành một cáng cứu thương đơn sơ, đỡ Bảo Liên Sinh lên cáng cứu thương, cô kéo đi.

"Niệm Niệm, là bác liên lụy con, chờ sau khi bác trở về, bác sẽ báo đáp con."

Bảo Liên Sinh cảm động hết sức, coi như là con cái ruột thịt, chỉ sợ cũng không làm được chuyện không rời không bỏ như Đường Niệm Niệm.

Nhất định phải chia cổ phần, mạng của ông ấy rất quý giá.

"Chạy được rồi nói.”

Đường Niệm Niệm “gian nan” kéo cáng cứu thương, Bảo Liên Sinh chí ít 170 -180 cân, nặng vô cùng.

Bọn họ gian nan đi hơn một ki-lô-mét về phía trước, hai tên bắt cóc đã đuổi tới.

Đường Niệm Niệm giấu Bảo Liên Sinh ở trong lùm cây, cô cũng trốn, cầm một nắm cát.

Hai tên bắt cóc càng ngày càng gần, có điều lúc này không cần Đường Niệm Niệm ra tay, Thẩm Kiêu đã chạy tới.

Anh g.i.ế.c c.h.ế.t hai người rất nhẹ nhàng.

"Niệm Niệm không sao chứ?"

Vẻ mặt Thẩm Kiêu lo lắng, còn tự trách nói: "Anh tới chậm, đều tại anh."

"Không sao, hữu nguy vô hiểm."

Mặc dù ngoài miệng thì Đường Niệm Niệm nói như vậy, nhưng cơ thể thì yếu ớt dựa vào người Thẩm Kiêu, thấy vậy Bảo Liên Sinh càng áy náy.

Loading...