Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 824
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:53:18
Lượt xem: 73
"Em thế mà không thích ăn tổ yến đỏ, ăn ngon lắm, Niệm Niệm em nếm thử đi."
Đường Trường Phong nhiệt liệt đề cử, còn nói: "Huyết yến dưỡng nhan tốt cho da, con gái ăn sẽ rất tốt, mỗi ngày đều ăn tổ yến đỏ giống như mẹ anh, da dẻ vô cùng mịn màng, chúng ta đi ra ngoài người khác đều nói mẹ là chị của anh đó."
Mục Anh Liên đang ăn tổ yến đỏ được bị dỗ đến vui vẻ ra mặt. Mặc dù con trai hai có hơi ngốc một chút, nhưng lời lẽ ngọt thật, không giống anh cả như khúc gỗ, chỉ biết nói: "Mẹ, mẹ phải tôn trọng quy luật tự nhiên, đẹp lão cũng rất đẹp."
Nghe mà muốn tát cho một cái!
"Anh ăn!"
Đường Niệm Niệm không kiên nhẫn được nữa, không thích là không thích, anh hai ngốc quá mèo nheo, dông dài.
Đường Trường Phong rụt cổ một cái, ngoan ngoãn dùng tổ yến đỏ, một người ăn ba phần tổ yến đỏ, làm anh ấy vui vẻ vô cùng.
Mắt Đường Niệm Niệm đảo lòng vòng, sau đó áp vào bên tai anh ấy, nhẹ giọng hỏi: "Biết vì sao em không thích ăn không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì làm từ nước bọt chim yến, dính thế này, có khả năng là chim yến viêm cổ họng, nhả đờm.”
"Ọe..."
Đường Trường Phong suýt chút ói ra, trong cái nhìn c.h.ế.t chóc của Đường Niệm Niệm anh ấy không dám nôn, chịu đựng cơn buồn nôn ráng nuốt xuống.
"Anh hai, thích ăn thì phải ăn hết, hai phần này phải ăn hết, đừng lãng phí!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm cười xấu xa, đưa hai phần tổ yến đỏ của cô và Thẩm Kiêu, đặt tất cả ở trước mặt anh hai ngốc.
Hiện tại Đường Trường Phong không muốn ăn chút nào, anh ấy vừa nghĩ tới là chim yến bị viêm cổ họng là buồn nôn. Nhưng anh ấy không dám không ăn, ánh mắt của em gái thật là đáng sợ mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-824.html.]
Đường Trường Phong đã ăn xong hai phần tổ yến đỏ trong khó khăn, đời này anh ấy sẽ không ăn tổ yến nữa.
Đường Niệm Niệm hài lòng hừ một tiếng, nếu không phải là anh trai ruột thì cô sẽ không khách khí như vậy.
Cứ mãi khuyên cô ăn đồ ăn không thích ăn, phiền chết, không thích là không thích, làm gì có nhiều câu hỏi vì sao thế, còn không có mắt quan sát cứ khuyên tới khuyên lui, thực đáng ghét!
"Phu nhân Đường, tình cảm các con nhà phu nhân thật tốt, không giống mấy đứa nhà tôi. Bọn nó oan gia kiếp trước, gặp mặt là như sao hỏa đụng sao chổi, mỗi ngày đều ầm ĩ, làm cho tôi bị nội tiết mất cân đối luôn. Quyết định đóng gói bọn nó, một đứa đến nước Mỹ, một đứa đến nước Anh, cuối cùng trong nhà đã thái bình."
Một phu nhân giàu có ngồi cùng bàn khen ngợi mấy câu là bắt đầu nói xấu con nhà mình. Khẩu âm thành phố Thượng Hải của vị phu nhân đó rất nặng, miêu tả rất sinh động, còn rất khôi hài, đã chọc cười mọi người cùng bàn.
"Đều như nhau, mấy đứa nhà tôi cũng là làm cho bên ngoài nhìn, về đến nhà cũng ầm ĩ." Mục Anh Liên khiêm tốn nói.
"Nhà tôi ở bên ngoài còn rất biết làm bộ, người bên ngoài cũng khoe con nhà tôi nhã nhặn hiểu lễ nghĩa, ngoan vô cùng, còn khen tôi biết dạy con. Ôi chao, là bọn họ không thấy dáng vẻ ma quái trong nhà thôi, vừa về tới nhà là thay đổi bộ mặt khác, bệnh tim của tôi là do bọn nó chọc mà ra.”
Rất nhanh, trên bàn đã mở đại hội móc mỉa, ngay cả các phu nhân giàu có của bàn bên cạnh cũng tham dự vào, nói xấu con nhà mình không nghe lời.
Đường Niệm Niệm nghe thế thì rất cảm khái, phương pháp rút ngắn khoảng cách giữa các phụ nữ đã lập gia đình nhanh nhất quả nhiên là bắt đầu từ nói xấu con.
Nói xấu cha mẹ chồng, nói xấu chồng, nói xấu con cái, nếu tổ chức tiết mục Tống Nghệ, tuyệt đối sẽ không có ngày kết thúc tiết mục.
"Thất lễ với mọi người, nhất định phải ăn ngon uống ngon nhé!"
Bào Liên Sinh giơ ly rượu đến đây, còn có phu nhân của ông ta.
Đường Niệm Niệm nhìn bà Bào, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Cái đệt!
Sao là bà ấy!