Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 746
Cập nhật lúc: 2024-10-21 05:42:34
Lượt xem: 111
Đại đội trưởng đã nghe được mấy lời của nghịch nữ và Tuyên Xuân Vinh, mặt đen như muốn g.i.ế.c người, nghịch nữ không biết giữ liêm sỉ, bại hoại thanh danh của nhà họ Đường, không quá ba ngày, tin tức Đường Mãn Sơn ông nuôi ra một đứa con gái đã tự dâng hiến cho đàn ông còn bị từ chối nhất định sẽ truyền ra khắp nơi, toàn bộ công xã đều sẽ biết.
"Về nhà!"
Đại đội trưởng một tay tóm lấy áo của con gái, bàn tay to tát một phát qua đó, cái tát này ông không giảm chút lực nào, Đường Hồng Hạnh bị đánh cho ngã lăn ra đất, bên tai ong ong, chỉ nhìn thấy miệng đại đội trưởng mở ra khép vào, lại nghe không rõ âm thanh.
"Kiến Thụ, xách đứa ngu xuẩn này về!"
Đại đội trưởng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Hồng Hạnh đang ngồi ngây ra trên mặt đất, đi qua nói với Tuyên Xuân Vinh: "Hôm nay quấy rầy rồi, xin lỗi cậu, về sau sẽ không như thế nữa đâu!"
"Tôi thật không biết tại sao cô ấy lại hiểu lầm thành như vậy, tôi với cô ấy ngay cả nói chuyện còn chưa nói được mấy câu."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuyên Xuân Vinh bày vẻ mặt bất đắc dĩ, trời đất chứng giám, anh ta ngay cả diện mạo của Đường Hồng Hạnh còn chưa nhớ kỹ, làm sao lại vướng phải bà điên này chứ?
"Đại đội trưởng Đường đừng quá tức giận, con cái đều có phúc của con cái, chúng ta làm cha mẹ không quản được nhiều lắm, hôm nay là ba mươi Tết, đáng ra nên vui vui vẻ vẻ mà ăn Tết, dắt con bé về khuyên bảo cần thận là được rồi."
Địa chủ Tuyên ra rồi, ông nói chuyện chậm rãi, hơn nữa, tuy rằng quần áo mộc mạc, ăn mặc giản dị nhưng lại có khí chất khác hẳn người thường.
"Quấy rầy rồi!"
Đại đội trưởng thật sự không có tâm trạng hàn huyên, gật gật đầu với địa chủ Tuyên, xoay người bước đi.
Mặt Đường Hồng Hạnh sưng lên rất to, khóe miệng chảy máu, bên tai vẫn ong ong, cô ấy cứ như là đột nhiên thanh tỉnh rồi, bàng hoàng đến ngây ngốc, cũng không nói năng gì, cứ như rối gỗ bị buộc dây, tùy ý để Đường Kiến Thụ kéo đi.
Những lời Tuyên Xuân Vinh vừa mới nói cô ấy đều nghe được, hóa ra người đàn ông này thật sự không thích cô ấy, hết thảy chỉ là cô ấy tự mình đa tình.
Nhưng vì sao Tuyên Xuân Vinh lại nở nụ cười đẹp đẽ đến thế với cô ấy chứ?
Nếu Tuyên Xuân Vinh có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, nhất định phải hô to oan uổng, anh ta là con trai nhà địa chủ, từ nhỏ đã hình thành thói quen thấy ai cũng nở nụ cười thân thiện, nào biết lại rước về một mối nghiệt duyên thế này.
Đường Hồng Hạnh nhìn về phía Tuyên Xuân Vinh nhưng anh ta đã vào nhà rồi, từ đầu tới cuối không hề nhìn cô ấy, thật tuyệt tình quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-746.html.]
"Còn ngại chưa đủ mặt mất phải không? Về nhà!"
Đại đội trưởng quát lên chói tai, trong mắt không có lấy một chút độ ấm, ông đã hoàn toàn lạnh lòng với nghịch nữ này rồi.
Đường Kiến Thụ rất thất vọng về em gái, phàm là em gái với Tuyên Xuân Vinh là hai bên đều tình nguyện, anh ta sẽ ủng hộ em gái dũng cảm theo đuổi tình yêu, nhưng anh ta đã điều tra rồi, Tuyên Xuân Vinh và em gái thật sự không có quan hệ ám muội, nói chuyện cũng rất ít, cũng không hiểu em gái nghĩ thế nào, vậy mà lại nghĩ được rằng Tuyên Xuân Vinh thích con bé?
Đường Hồng Hạnh bị mang về liền nhốt mình trong phòng, cơm tất niên cũng không đi ra ăn, vợ chồng đại đội trưởng đều thất vọng đau khổ lắm rồi, lười xen vào chuyện của cô ấy, chỉ nghĩ chờ sang năm mới liền mau chóng gả nghịch nữ không thể khiến người ta bớt lo này ra ngoài, từ nay về sau, sống hay c.h.ế.t đều không liên quan gì đến bọn họ.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu ở trên núi chơi một ngày, buổi tối ăn xong cơm tất niên liền dẫn một đám trẻ đi b.ắ.n pháo hoa, Thẩm Kiêu mang theo một rương lớn, trong không gian của Đường Niệm Niệm cũng có không ít.
Bắn tới tận 0 giờ, Đường Niệm Niệm trở về đi ngủ, Thẩm Kiêu vẫn đến nhà đại đội trưởng ngủ, còn chưa kết hôn, phải tránh tỵ hiềm.
Sáng hôm sau, cô lại bị bà cụ Đường lớn giọng gào cho tỉnh ngủ.
"Nếu không phải là mùng một tháng Giêng, bà phải đập nát m.ô.n.g mày ra, pháo đâu rồi, lôi hết ra đây cho bà!"
Bà cụ Đường một tay tóm chặt áo Cửu Cân, tay kia thì lục tìm pháo trên người cô bé.
Cửu Cân cúi gằm mặt, không dám phản kháng, cô bé chỉ hối hận vì không tìm đúng chỗ, thế mà lại để bà nội phát hiện rồi.
"Lần sau còn đốt pháo bà đánh gãy tay mày, có nghe thấy chưa?"
Bà cụ Đường nhéo lỗ tai cô bé, vẻ mặt hung dữ.
"Nghe thấy rồi ạ!"
Cửu Cân che tai kêu đau, "Bà nội, mùng một tháng Giêng không được đánh trẻ con!"
"Bà đây mà động tay đánh thật thì tai mày đứt từ lâu rồi, đi làm việc cho bà, bà thấy mày là ăn no rửng mỡ rồi đấy!"
Bà cụ Đường đã giơ tay lên rồi, lại không đánh tiếp, quy củ của tổ tông là ngày mùng một tháng Giêng không được đánh trẻ con, bà nhịn.
Ngày mai lại đánh sau!