Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 719
Cập nhật lúc: 2024-10-20 21:38:09
Lượt xem: 92
"Tôi và cậu ấy là bạn bè của nhau, sao tôi có thể lừa cậu ấy được?" Tào Chí Thành tức giận đến mức thức ăn cũng không thèm ăn nữa, càng nghĩ anh ta càng tức. Lúc trước anh ta đã khuyên Diêu Hưng Quốc đừng cưới Dương Tuệ, người đàn bà đó khi còn trẻ đã không an phận, chắc chắn sau khi kết hôn lão Diêu sẽ bị cắm sừng.
Quả nhiên, hiện tại đầu Diêu Hưng Quốc đã xanh mướt một mảng.
"Anh em như quần áo, vợ như tay chân!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm thuận miệng nói một câu, trong tình huống không có chứng cứ, anh em mà dám hất bát nước bẩn cho vợ mình như thế, có thể ném đi như quần áo rách.
Tào Chí Thành ngây ngẩn cả người, anh ta vẫn cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng, nhưng anh ta đang trong cơn tức giận, nhất thời chưa phản ứng lại được.
"Cậu có biết nhân tình của Dương Tuệ là người nào không?" Đường Niệm Niệm hỏi.
Rốt cuộc người đàn bà này có phải kẻ dâm đãng hay không, cô tra xét một cái là rõ.
"Là kẻ khốn Mạnh Sinh Dân kia, làm ở cùng đơn vị với Diêu Hưng Quốc, tên tiểu bạch kiểm này trước đây từng qua lại với Dương tuệ, nhưng người nhà Dương Tuệ không đồng ý, vậy nên cô tả mới gả cho lão Diêu!" Tào Chí Thành tức giận nói.
"Tại sao lại không đồng ý?"
"Mạnh Sinh Dẫn mất cha từ nhỏ, trong nhà chỉ còn một góa phụ, gia cảnh vô cùng nghèo khó." Tào Chí Thành trào phúng nói.
Cha mẹ Dương Tuệ đều là kiểu người hợm hĩnh, chắc chắn sẽ không đồng ý cho mối hôn sự này. Bản thân Dương Tuệ cũng không muốn sau này phải trải qua cuộc sống gian nan, nên cô ta đã gả cho Diêu Hưng quốc, kết quả đôi cẩu nam cẩu nữ này vẫn còn vương vấn không dứt, muốn tiếp tục ở bên nhau.
Đường Niệm Niệm gật đầu, việc này chỉ cần tra xét một chút là sẽ rõ.
"Đi thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-719.html.]
Cô đứng dậy bước đi, tiền trà bánh cô đã thanh toán, cần phải nắm chắc thời gian để đi điều tra chuyện của Dương Tuệ cùng với Mạnh Sinh Dân, cần phải đào dược Diêu Hưng Quốc về tay càng sớm càng tốt.
"Cô bỏ hết mấy thứ này sao?" Tào Chí Thành kêu lên.
Trên bàn còn có nhiều món ăn còn chưa ăn hết.
Đường Niệm Niệm đã đi một khoảng xa, cô không đáp lại. Tào Chí Thành chỉ đành uống hết ly trà, sau đó đóng gói thức ăn về, trong lòng cảm thấy m.ô.n.g lung, không biết là anh ta nói với Đường Niệm Niệm chuyện này là đúng hay sai?
Mặc kệ đi, dù sao chuyện đàn bà hư hỏng Dương Tuệ kia cũng không phải là chuyện bí mật gì ở trong nhà máy, cũng chỉ có lão Diêu kia là ngu xuẩn không biết gì, vẫn coi dâm phụ kia như báu vật.
Tào Chí Thành càng nghĩ càng tức giận, bởi vì chuyện của Dương Tuệ mà anh ta đã cãi nhau rất nhiều lần với Diêu Hưng Quốc, khiến tình bạn của bọn họ tan vỡ. Vừa mới rồi anh ta thật sự hận sao kẻ ngu xuẩn kia không trượt chân luôn đi, nói không chừng sau khi bị đập đầu đầu óc sẽ thanh tỉnh hơn một chút.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều, Đường Niệm Niệm đã hỏi thăm khá đầy đủ chuyện của Dương Tuệ và Mạnh Sinh Dân.
Mạnh Sinh Dân là một kỹ thuật viên bình thường trong nhà máy máy móc, làm người liêm chính, tư thái nhã nhặn, anh ta đeo mắt kính, tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn toát ra vẻ tri thức, hơn nữa bên trong khí chất ưu nhã của anh ta còn mang theo một dáng vẻ u buồn như thư sinh, vậy nên rất được yêu thích ở trong nhà máy, thậm chí có nhiều người con gái trẻ tuổi có ý với anh ta.
Về phần Dương Tuệ, cô ta là người trông coi kho trong nhà máy máy móc, công việc khá nhẹ nhàng, thời còn trẻ có thể xem như là một bông hồng trong nhà máy. Tuy rằng hiện tại đã có con nhỏ, tuổi cũng không còn trẻ, nhưng những năm gần đây vẻ đẹp càng trở nên mặn mà, vậy nên cô ta vẫn chiếm giữ ngai vàng giữa các bông hoa trong nhà máy.
Lại tìm hiểu thêm nửa ngày thời gian, Đường Niệm Niệm nghe nói vị trí của Diêu Hưng Quốc ở trong nhà máy có chút xấu hổ, năng lực làm việc của anh rất mạnh, nhưng tính tình anh thật thà, không biết cách nịnh bợ người khác, cũng không giao thiệp với bên ngoài, cả ngày chỉ tập trung vào việc nghiên cứu, là kiểu người điển hình của việc chỉ biết làm việc cần mẫn như trâu.
Kiểu nhân viên như thế này sẽ rất được các chủ doanh nghiệp tư nhân yêu thích, nhưng làm trong đơn vị quốc doanh thì không tốt lắm. Lãnh đạo biên chế ở đơn vị chỉ thích những người có miệng lưỡi khôn khéo như Mã Thí Tinh, có năng lực làm việc hay không cũng không có vấn đề gì, chỉ cần biết nói chuyện nịnh nọt là được, vì vậy nên Mã Thí Tinh mới có thể giương oai như thế.
Hơn nữa Diêu Hưng Quốc đã được đề cử cho giải thưởng thanh niên ưu tú này bốn lần liên tục, số phiếu bầu khá cao, theo lý là có thể nhận giải, nhưng ba lần trước đều bị các lý do khác nhau ép xuống, người thay thế anh là một người trong đơn vị.
Sở dĩ lần này không bị đoạt đi là vì trùng hợp lúc này mới bắt đầu nhiệm kỳ mới, có lãnh đạo mới lên, muốn đóng vai một nhà lãnh đạo tốt, vậy nên giải thưởng thanh niên ưu tú lần này trên cơ bản là phải cho người có bản lĩnh thật sự, những người muốn dùng quan hệ để lấy đều bị gạt đi hết, lúc này Diêu Hưng Quốc mới có cơ hội đoạt giải.
Nhưng cho dù anh lấy được phải thưởng, nhưng vẫn không có tiếng nói ở trong đơn vị, chẳng hạn như việc xét thăng cấp. Trong tay Diêu Hưng Quốc có nhiều hạng mục thành công, đều là do anh tự mình hoàn thành, nhưng hiện tại anh vẫn là nhân viên hợp đồng, ngay cả nhân viên chính thức cũng không lên được.