Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 659
Cập nhật lúc: 2024-10-20 15:58:20
Lượt xem: 103
Tuy hội quảng giao đã kết thúc nhưng sức ngấm rất lớn, Đường Niệm Niệm về Đường Thôn bố trí nhiệm vụ sản xuất, gần như mỗi ngày đều phải tăng ca, các công nhân đều cố gắng làm, tăng ca có nghĩa tiền nhiều, họ đều muốn kiếm nhiều tiền ăn tết ấm, ngay cả trẻ con trong thôn cũng tham gia vào, phụ giúp làm một số việc vặt.
Đường Niệm Niệm đã mở rộng cả xưởng đồ thủ công và nhà máy vớ, người trong thôn ngoài những gia đình từng ném đá xuống giếng, gần như đều sắp xếp họ vào làm, còn tuyển không ít người từ ngoài thôn.
Mười mấy hộ gia đình đó đợi mãi đợi mãi, không đợi được tuyển dụng, họ không c.h.ế.t tâm, xách quà tới tìm đại đội trưởng, quà không nhận, đại đội trưởng bày tỏ rõ ràng, bảo họ an tâm làm nông, đừng nghĩ chuyện đi làm.
“Dựa vào đâu không cho chúng tôi làm? Đều là người sống cùng một thôn, dựa vào đâu chỉ bắt chúng tôi làm ruộng? Đường Mãn Sơn anh còn ác độc hơn địa chủ, anh muốn hành chúng tôi, chính là muốn xem chúng tôi ăn cám húp rau sống cuộc sống nghèo nàn đúng không?”
Giằng co tới tháng mười một, thời tiết lạnh dần, cũng ngày càng gần cuối năm, mười mấy hộ gia đình này đều không chịu nổi nữa, sau khi bị từ chối lần thứ N, cuối cùng cũng nhảy bước.
Họ tập trung trước cổng nhà đại đội trưởng, già thì nằm trên đất khóc, trẻ con cũng khóc la, mấy thanh niên thì vừa khóc vừa chửi, chửi đại đội trưởng còn ác độc hơn địa chủ, bóc lột đàn áp họ!
Đại đội trưởng tức giận suýt hộc máu, suốt những năm qua làm đội trưởng, ông ấy kính nghiệp hết lòng, một lòng tìm kiếm phúc lợi cho thôn dân, nhưng lại bị những người này hắt nước bẩn, ông ấy thất vọng quá!
“Các người nói ra những lời táng tận lương tâm này, có còn là người không? Mãn Sơn nhà tôi bóc lột các người cái gì? Chuyện đến công xưởng làm việc, Mãn Sơn nhà tôi cũng không làm chủ được, các người tới nhà tôi quậy cái gì? Hơn nữa, vốn dĩ các người chính là con nhà nông làm ruộng, không làm ruộng, các người còn muốn lên trời?”
Bác ba lý luận với những người này, chồng mình mình thương, dựa vào đâu ức h.i.ế.p chồng bà ấy?
“Họ đều đến xưởng làm, dựa vào đâu không cho chúng tôi làm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-659.html.]
Người gây sự chỉ các thôn dân khác, rất hùng hổ.
“Dựa vào chúng tôi chịu khổ giỏi giang, Trương Thập Căn anh có liêm sỉ không, trước đây vợ anh bôi nhọ Tiểu Niệm, cũng không phải anh không nghe thấy? Hừ, còn nói xưởng là Tiểu Niệm làm bừa mới mở được, lúc các người bôi nhọ, sao không nghĩ thử có ngày hôm nay?”
“Còn có Tào Thổ Pháp, gia đình các người từng nói xấu Tiểu Niệm, chúng tôi đều nghe thấy, mấy nhà xưởng của thôn chúng ta may nhờ có Tiểu Niệm mới mở được, các người đ.â.m d.a.o sau lưng, còn muốn đi theo ăn thịt? Phi…nghĩ đẹp lắm!”
“Chu Ngân Cúc, bà và con dâu bà nói dữ dằn nhất, những tin đồn đó đều do các người tung ra, bây giờ lấy đâu ra mặt mũi gây sự? Cũng chỉ có Tiểu Niệm và đại đội trưởng khoan dung độ lượng, không đuổi các người cút đi, còn muốn tới xưởng làm việc? Nằm mơ giấc mộng xuân thu đi!”
…
Khi Đường Niệm Niệm và bà cụ Đường đuổi tới, chiến đấu đã kết thúc, đều không cần họ ra tay, các thôn dân đi làm ở xưởng thay nhau mỗi người một câu, tiêu diệt đám người này.
Mọi người nhìn thấy rất rõ, đi làm và không đi làm đều phụ thuộc vào thái độ của Đường Niệm Niệm.
Lúc đầu, Đường Niệm Niệm từng nói rõ trong loa, người ăn sai nói bậy vĩnh viễn đừng hòng tới xưởng làm việc, tuy Tiểu Niệm nói chuyện ngông, nhưng người ta có tư cách ngông, xưởng là do Tiểu Niệm mở, đơn đặt hàng cũng là Tiểu Niệm kiếm được, người ta dĩ nhiên có quyền quyết định ai tới đi làm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các thôn dân đều nhìn rất thoáng, cũng chỉ vì không thể mở xưởng tư nhân, nếu không Tiểu Niệm hoàn toàn không cần hợp tác với thôn dân, một mình cô đã có thể mở xưởng rồi.
Cho nên mọi người đều không có ý kiến việc Đường Niệm Niệm chiếm mấy cổ phần, chia được bao nhiêu tiền, họ chỉ quan tâm đi làm lấy lương, người ta kiếm tiền nhiều là bản lĩnh của người ta, ngưỡng mộ thì được, không thể đố kỵ.