Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 566
Cập nhật lúc: 2024-10-19 08:55:32
Lượt xem: 129
Từ lúc Thẩm Kiêu và Thẩm Chí Viễn gặp nhau, trôi qua ba ngày, vụ án của Thẩm Chí Viễn đã có kết quả, phán quyết mười lăm năm, đưa tới nhà tù cải tạo.
Lúc Thẩm Chí Viễn được đưa tới nhà tù, còn la hét muốn gặp Thẩm Kiêu, nhưng không ai quan tâm tới ông ta.
Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm chuẩn bị rời khỏi Bắc Kinh, tới quê anh lấy kho báu, trước khi đi, bọn họ đã đi một chuyến đến nông trường, xem người nhà họ Chu và Phó Bạch Lan sống ra sao.
Nông trường nằm ở ngoại thành Bắc Kinh, trong đó nếu không phải người theo chủ nghĩa tư bản thì cũng là người đã phạm sai lầm, có thể có vài người bị oan, nhưng đa số đều là những người có đạo đức thấp, hơn nữa tiêu chuẩn đạo đức trong nông trường cũng rất thấp, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Phó Bạch Lan ở trong nông trường nửa tháng, khổ không thể tả, mỗi ngày đều đau khổ, lúc đi bà ta vẫn còn bộ dáng thướt tha, bây giờ đã biến thành bác gái tiều tụy già nua.
Người nhà họ Chu cũng đến nông trường, còn ở cùng chỗ với đám người Phó Bạch Lan.
Cơ thể Chu Tư Lượng tàn tật, không làm được việc nặng nhọc, bị kêu đi bện dây gai, ngày xưa là con cưng của trời, bây giờ lại ngồi bện dây gai với phụ nữ, không một giây phút nào Chu Tư Lượng chịu đựng nổi.
Nhưng anh ta vẫn nghĩ tới việc Đông Sơn tái khởi, cho nên mỗi ngày đều nhịn khổ, hy vọng có thể nhẫn nhịn được đến ngày ra ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm rất không hài lòng với tình hình của những người này, sống quá tốt rồi, cô phải thêm một ngọn đuốc mới được.
Thế là cô tìm vài tên côn đồ trong nông trường, cho bọn họ một khoản tiền.
Một khoản tiền nhỏ cũng đủ khiến bọn họ bí quá hóa liều.
“Là mấy người này, một người cũng không được giữ lại!”
Đường Niệm Niệm cho bọn họ một tờ danh sách, là Phó Bạch Lan và Lưu Tường, còn có cả Phó Bạch Lâm và người nhà họ Chu.
Nhất định phải diệt cỏ tận gốc, không được để lại mầm họa nào!
“Thời gian để chúng tôi xử lý là một tuần đúng không?”
Nhìn thấy mấy người đó đều là người già yếu tàn tật, bọn họ bèn mở miệng đồng ý, nông trường nhiều người như vậy, chỉ c.h.ế.t mất mấy người già yếu tàn tật thôi mà, chuyện này dễ làm.
Hơn nữa bọn họ đã từng nghe qua, có không ít người muốn người họ Chu chết, bọn họ chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền, còn kiếm được một số tiền lớn, một công đôi việc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-566.html.]
Còn về phần Phó Bạch Lan và Lưu Tường và cả Phó Bạch Lâm, chỉ là một đôi giày rách, còn có cả quân bán nước, c.h.ế.t rồi cũng chẳng có ai nhặt xác, càng không có ai để ý tới.
“Ba ngày được không?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Cô không có nhiều thời gian, phải nhanh lên chút!
“Được!”
Đôi bên vui sướng đạt thành thỏa thuận, tiền đối với Đường Niệm Niệm không thành vấn đề.
“Ba ngày sau cô cứ đến xem, đảm bảo sẽ c.h.ế.t sạch hết!”
Đám người cầm tiền cọc xong bèn rời đi, còn kêu Đường Niệm Niệm ba ngày sau đến quan sát thành quả.
Ba ngày này, trong nông trường xảy ra vài chuyện, chuyện không lớn nhưng cũng không nhỏ, dù sao vẫn liên quan đến mạng người.
Đầu tiên là Chu Tư Lượng, ở chung với phụ nữ làm việc bện dây gai, nơi nhiều phụ nữ chắc chắn sẽ không yên bình, bình thường lúc Chu Tư Lượng làm việc cũng chẳng để ý tới mấy người phụ nữ này, nhưng anh ta không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, có một người phụ nữ đanh đá đến gây chuyện với anh ta.
Người đàn bà đanh đá kia hỏi thăm một lượt liệt tổ liệt tông của Chu Tư Lượng, sau đó còn mắng không ít lời khó nghe, tính tình công tử của Chu Tư Lượng sao có thể chịu đựng được, thế là cầm lấy ghế đẩu đập vào người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia rất nhanh nhẹn, kịp thời tránh né, ghế đẩu đập vào tủ, trong tủ chất vài cái hòm, bên trong đều là chút đồ vật linh tinh gì đó, nhiều năm rồi cũng không có ai dọn dẹp.
Bây giờ lại bị Chu Tư Lượng đập một cái, cái hòm hơi dịch ra, nhưng vẫn chưa rơi xuống.
Dù người phụ nữ không bị đập trúng, nhưng bà ta đã tức sùi bọt mép, mắng to: “Cái loại tàn tật đáng c.h.ế.t như anh lại còn dám nện bà đây, bà đây g.i.ế.c c.h.ế.t anh!”
Bà ta tóm lấy xe lăn của Chu Tư Lượng, dùng sức đẩy, đụng tới cái tủ kia.
Chu Tư Lượng không khống chế được xe lăn, thẳng tắp đụng vào tủ, lực va đập lớn giữa xe lăn và tủ khiến anh ta té xuống đất, nửa người dưới của anh ta bị tê liệt, nếu không có ai đến giúp, anh ta cũng chẳng bò dậy được.
Mấy người phụ nữ làm việc bện dây gai trước đó đều không thích Chu Tư Lượng, tất nhiên sẽ không đến giúp.
Đúng lúc tai nạn lại xảy ra.