Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 509
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:48:07
Lượt xem: 87
Biệt thự Bán Sơn, Hương Giang.
Đường Cảnh Lâm mặc xong tây trang, thắt xong cà vạt, đứng đối gương chải tóc, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, lát nữa ông ấy phải đi gặp khách hàng lớn, không thể đến trễ.
“Anh Liên, có phải lại đau đầu không?”
Đường Cảnh Lâm nhìn thấy vợ lại đang ấn huyệt thái dương, quan tâm đi tới bên giường, mát xa cho bà ấy.
Mục Anh Liên không xuống giường, đang mặc đồ ngủ xuề xòa, đang xem một cuốn album ảnh.
Bà ấy chăm sóc da rất tốt, hơn bốn mươi tuổi, trông cũng chỉ ngoài ba mươi, chỉ là khí sắc không tốt lắm, mười bảy năm trước, khi vượt biển tới đây, bà ấy còn đang ở cữ, chịu phong hàn, lưu lại bệnh hậu sản đau đầu.
Trong album ảnh đều là ảnh của một em bé, trông cũng chỉ mới chào đời, cùng lắm là đầy tháng, cục bông nhỏ trắng trẻo mềm mại, mặc áo tơ lụa, nhìn là biết con cái của gia đình giàu có.
Đường Cảnh Lâm khẽ thở dài, biết vợ đang nhớ con gái út của họ.
“Tháng sau là sinh nhật của Niệm Niệm, mười bảy năm rồi, Cảnh Lâm, cũng không biết Niệm Niệm trông như thế nào?” Mục Anh Liên lẩm bẩm, mắt ngấn lệ.
Khi con gái và bà ấy chia ly, mới nhỏ như thế, giống như xẻo đi một cục thịt trong tim bà ấy vậy, mười bảy năm nay, không có lúc nào bà ấy không nhớ tới con gái, nằm mơ cũng toàn là con gái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng con gái trong mơ vẫn mang dáng hình lúc nhỏ, có đôi lúc cũng sẽ lớn lên, nhưng gương mặt lại mơ hồ, không nhìn rõ trông như thế nào.
“Cảnh Lâm, hôm qua em nằm mơ thấy Niệm Niệm, nó lớn rồi, nhưng em vẫn không nhìn rõ mặt của con bé, cũng không gọi em, chắc chắn nó đang oán giận em!”
Mục Anh Liên chảy nước mắt, bà ấy quá nhớ con gái, sắp phát điên rồi.
“Không đâu, muốn oán giận cũng là oán giận anh, là anh đưa Niệm Niệm đi!”
Đường Cảnh Lâm ôm vợ vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, trong mắt ông ấy cũng ngấn lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-509.html.]
Thực ra ông ấy cũng rất nhớ con gái, nhưng ông ấy là trụ cột gia đình, không thể biểu hiện ra sự mềm yếu trong lòng, chỉ có khi đêm khuya vắng người, ông ấy mới ở trong phòng sách, nhìn hình con gái chảy nước mắt.
“Không trách anh, tình hình khi đó như thế, đưa Niệm Niệm đi là cách duy nhất, muốn trách chỉ trách sinh không đúng thời, em chỉ hi vọng, khi còn sống, gia đình chúng ta có thể đoàn viên, nghe Niệm Niệm gọi em một tiếng mẹ, gọi anh là cha!”
“Sẽ có ngày đó, anh nghe người ta nói, bên phía nội địa đã thả lỏng rồi, chắc sắp rồi!”
“Thật sao? Em sợ lại mừng hụt!”
“Không đâu, lần này là thật, bây giờ nội địa muốn phát triển kinh tế, chắc chắn hai bờ sẽ qua lại với nhau, gia đình chúng ta cũng chắc chắn sẽ đoàn viên!”
Hai vợ chồng an ủi lẫn nhau, mười bảy năm nay, họ đều sống như vậy.
“Anh đang nghĩ cách kiếm suất tham gia hội quảng giao, tuy tổ chức ở Dương Thành, nhưng Thượng Hải và tỉnh Triết Giang có công ty tham gia, nói không chừng sẽ gặp được người quen, có thể hỏi thăm tình hình của Đường Thôn.”
Đường Cảnh Lâm đã nghĩ được cách rồi, trước đây ông ấy cũng xin tham gia hội quảng giao, nhưng năm nào cũng bị từ chối, hi vọng năm nay có thể được duyệt.
Mục Anh Liên gật đầu, tinh thần tốt lên không ít.
“Cha, mẹ, có một người tên Đỗ Nhất Luân, nói là tới từ Thượng Hải, có lời nhắn quan trọng mang tới cho hai người!”
Con trai lớn của Đường Cảnh Lâm, Đường Trường Xuyên gõ cửa đi vào, năm nay anh ấy 22 tuổi, thân cao thẳng tắp, điển trai giống như cha, tính cách cũng cực giống, vô cùng ổn trọng, đã tốt nghiệp đại học, đi làm ở công ty rồi.
“Đỗ Nhất Luân tới từ Thượng Hải? Cái tên này rất xa lạ.”
Đường Cảnh Lâm nhíu mày, không muốn gặp lắm.
Hương Giang rất nhiều người đều biết con gái ông ấy ở lại nội địa, cũng biết ông ấy đang dò thám tin tức của con gái, cho nên rất nhiều người từ nội địa tới đều sẽ dùng lý do này tiếp cận ông ấy.
Trước đây ông ấy vô cùng vui vẻ đi gặp mặt, kết quả lại mừng hụt, những người này vốn không biết tin tức của Niệm Niệm, chỉ muốn kiếm chát lợi ích từ chỗ ông ấy mà thôi.