Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 482
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:54:18
Lượt xem: 106
“Đừng khóc, sắp lấy được giấy chứng nhận liệt sĩ cho Kháng Nhật rồi, nhà ta có thể hoàn toàn yên tâm, nhà họ Chu còn sắp xếp cho Như Lan đến nhà máy sắt đi làm nữa.”
Ông Liễu an ủi bà vợ đang bệnh ở trên giường, Như Lan là cháu gái mà ông ta coi trọng nhất.
Bà cụ Liễu thở dài một cái, tóc của bà ta đã bạc trắng, gương mặt được bảo dưỡng cũng thêm không ít nếp nhăn.
“Lão già, trong lòng tôi vẫn thấy bất an, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?”
Trên mặt bà cụ Liễu tràn đầy lo lắng, sau khi con trai xảy ra chuyện, tâm tư của bà ta cứ sa sút, vẫn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Xảy ra chuyện gì được chứ, có nhà họ Chu đó mà!”
Ông Liễu không đồng ý, đã ôm đùi nhà họ Chu thì sợ cái gì?
Bà cụ Liễu nhíu chặt lông mày, thận trọng nói: “Lão già, không thì chúng ta về nhà đi, ở Bắc Kinh tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Chuyện trước kia của nhà họ Liễu, nếu bị ai đó lật tẩy, cả nhà đều không có đường sống.
Lúc vừa giải phóng, bà ta đã khuyên lão già, chuyển nhà về quê sống, dựa vào tài nguyên tích lũy trước đó, cả nhà bọn họ chắc chắn sẽ có một cuộc sống sung túc ở quê nhà.
Nhưng lão già lại không muốn, nói không dễ dàng gì mới đứng vững chân ở thành phố, tuyệt đối sẽ không về quê, lão già còn nói, trước đó trong nhà bọn họ không có người nào sống ở Bắc Kinh nên nhất định sẽ không có ai phát hiện ra.
Thế là, cả nhà đều tới Bắc Kinh, lão già tốn không ít tiền, dự tính sẽ làm việc trong cục văn hóa, sau đó còn tìm công việc cho con trai và con dâu, những năm gần đây trôi qua cũng xem như yên bình, chỉ là có những lúc bà ta lại tỉnh mộng giữa đêm nên luôn có chút suy nghĩ lo sợ.
“Ông ơi, người bên Cát Vĩ hội đến rồi!”
Liễu Như Lan vội vàng chạy đến, nét mặt hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-482.html.]
Cô ta nhỏ hơn Liễu Tịnh Lan hai tuổi, nhìn có hơi giống chị gái nhưng xinh hơn một chút, cũng là cháu gái mà ông Liễu coi trọng nhất, thậm chí còn định gả cô ta cho nhà họ Chu.
“Cát Vĩ hội? Bọn họ tới làm gì?”
Sắc mặt ông Liễu thay đổi, sau đó ông ta lập tức nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ nói: “Chắc chắn là đưa giấy chứng nhận liệt sĩ cho cha cháu!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhà họ Chu nói mấy ngày nữa văn kiện sẽ đến, trăm phần trăm là việc này, ông Liễu hớn hở ra mặt, bước đi nhanh nhẹn ra ngoài đón khách.
“Các vị lãnh đạo đến chơi nhà, vẻ vang cho kẻ hèn này rồi!”
Ông Liễu vui vẻ ra mặt chào hỏi, nét mặt của người bên Cát Vĩ hội nghiêm túc, đằng đằng sát khí, ông ta cũng không phát hiện ra sự kì lạ, còn cảm thấy những người này xưa nay đã như vậy, nếu trên mặt có nụ cười mới là chuyện lạ.
“Vẻ vang cái rắm, Lưu Kim Quý, con ch.ó phản quốc như ông, thế mà lại để ông sống nhởn nhơ nhiều năm như vậy, đi theo chúng tôi!”
Cán bộ dẫn đầu giận dữ gào lên, ông ấy bước lên một bước, nắm chặt lấy cổ áo của ông Liễu, sau đó đánh cho một trận.
Đối xử với con ch.ó phản quốc, không cần phải khách sáo!
Gương mặt của ông Liêu bỗng nhiên mất đi màu máu, mồ hôi cuồn cuộn rớt xuống, hai mươi mấy năm nay ông ta chưa từng nghe lại cái tên Lưu Kim Quý này, sao Cát Vĩ hội lại biết được cơ chứ?
“Lãnh… lãnh đạo, hiểu lầm rồi, tôi không phải là Lưu Kim Quý, tôi tên là Liễu Ái Quốc, Như Lan, mau cầm sổ hộ khẩu cho lãnh đạo xem!”
Liễu Như Lan phản ứng xem như nhanh nhẹn, trước khi ông Liễu mở miệng đã lấy sổ hộ khẩu ra, hai tay đưa cho người của Cát Vĩ hội.
“Hừ, còn muốn xảo biện trước mặt chúng tôi? Ông chính là Lưu Kim Quý, em trai ông tên là Lưu Kim Phúc, ông ta gia nhập vào đám tiểu quỷ tử, đã hãm hại biết bao đồng chí của chúng tôi, ông và con trai ông cũng giúp ông ta làm không ít chuyện, trên tay cả nhà các ông đều dính đầy m.á.u tươi của các người đồng chí, Lưu Kim Quý ông ác nghiệp chồng chất, tội ác tày trời, c.h.ế.t không hết tội!”
Sau khi Thẩm Kiêu báo cáo, Cát Vĩ hội đã liên lạc với Cát Vĩ hội bên quê nhà của ông Liễu, điều tra chuyện của nhà họ Lưu năm đó.