Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 448
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:53:25
Lượt xem: 115
“Bây giờ tôi đi gọi người liền!”
Đại đội trưởng co cẳng chạy xuống núi, chạy được mấy bước, ông ấy lại ngừng lại, xoay người khuyên nhủ: “Lãnh đạo, tôi nghĩ cháu trai của ông chắc hẳn không ở trong hang động này đâu, ở đó nhiều rắn độc như vậy, bên trong nhất định không có ai, hay là ông đổi chỗ khác đào thử xem?”
Ông ấy quả thật nghĩ như vậy, hang động kia rất âm u, thật không giống như có người.
Đại đội trưởng chỉ đơn thuần lo rằng ông cụ Chu sẽ lãng phí một số tiền lớn nhưng lại phí công vô ích, chậm trễ thời gian tìm cháu trai, ông ấy thật sự chỉ có ý tốt thôi mà.
“Kêu anh làm thì cứ làm đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”
Lãnh đạo lớn ở huyện to tiếng răn dạy, cảm thấy không những đại đội trưởng giống như kẻ trục lợi mà mắt nhìn cũng tệ nốt, không thấy sắc mặt của lão thủ trưởng đã rất khó xem rồi sao?
Còn đứng đây nói lảm nhảm, đúng là thiếu mắng mà!
Đại đội trưởng bị trách mắng cũng trở nên giận dữ, bèn xoay người đi xuống núi, dù sao cũng chẳng phải cháu trai của mình, ông ấy quan tâm việc không đâu làm gì.
Một ngày kiếm được hai đồng, ông sẽ kêu tất cả người dân trong thôn đến đào, tiền này ngu sao mà không lấy, kiếm được cũng chẳng tốn bao nhiêu sức.
Hừ!
Khoảng mười phút sau.
Loa ở cửa thôn vang lên.
“Loa loa loa, thông báo khẩn cấp, ngoại trừ những người đang nằm trên giường không nằm dậy được và người đang ở cữ cho con bú, người nào làm việc được thì lên trên núi làm việc nào, một ngày hai đồng!”
Đại đội trưởng nói ba lần, người trong thôn cũng đầy hưng phấn, một ngày hai đồng đó, là số tiền từ trên trời rơi xuống!
Những người làm việc ở ruộng, ở nhà máy vớ, kể cả mấy ông lão đang trò chuyện ở cửa thôn, tất cả đều về nhà cầm công cụ rồi chạy lên trên núi.
Ngay cả bà lão nhiều năm nằm trên giường không dậy nổi, dù có bệnh sắp c.h.ế.t cũng kinh ngạc ngồi dậy, tinh thần phấn chấn lên núi.
Hai đồng này còn có tác dụng hơn cả Hoa Đà.
Bên ngoài hang động, trong chốc lát đã tụ tập đầy người trong thôn, người già trẻ con đều có, hơn hai trăm người chen chúc, đẩy cả nhóm ông cụ Chu ra bên ngoài.
“Đội trưởng Đường, chỉ để lại thanh niên trai tráng, để người già trẻ em quay về đi!”
Sắc mặt của ông cụ Chu đầy u ám, ánh mắt nhìn đại đội trưởng vô cùng không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-448.html.]
Một lũ dân đen ở sơn thôn còn dám chiếm lợi của ông ta, sao có thể thế được!
Đại đội trưởng cười ngượng ngùng, lúc xoay người thì đổi sắc mặt, thầm mắng ông Chu nói không giữ lời, không ngờ cán bộ lớn ở Bắc Kinh lại chẳng có chút phẩm chất tốt đẹp gì.
Ông ấy kêu tất cả người già trẻ con về nhà, người trên núi giảm đi một nửa, sau đó tràn đầy khí thế bắt đầu đào.
“Đúng là bị quỷ ám mà, hang động đang êm đẹp này sao lại sập!”
“Do sét đánh thôi, tối hôm qua tiếng sấm vừa to vừa nhiều, chẳng trách mấy con rắn kia bỗng không thấy đâu, nhất định đã bị tiếng sấm hù dọa chạy mất!”
“Chuyện này thật là quỷ dị, có phải chọc giận tới thần tiên rồi không?”
“Suỵt, đừng nói nữa, mấy ông lãnh đạo đang đứng ở đằng sau đó, coi chừng họ bắt chúng ta đi lao động cải tạo!”
Người trong thôn vừa làm việc, vừa khe khẽ bàn luận, hơn nữa bọn họ đang nói tiếng địa phương, tốc độ nói vừa nhanh vừa vội, không phải người bản địa thì hoàn toàn nghe không hiểu, cũng không lo sẽ bị ai đó nghe được.
Nét mặt Đường Niệm Niệm đầy hờ hững, theo như vụ sạt lở tối hôm qua, đến hiện tại đã qua mười tiếng, dù mạng của Chu Tư Minh có lớn đến đâu, cũng không trốn thoát nổi vụ sạt lở nghiêm trọng như vậy.
Dù anh ta không c.h.ế.t cô cũng không sợ, cô vẫn có cách khiến cho Chu Tư Minh phải chết.
Hiện tại cô không tiện ra tay với ông Chu, còn Chu Tư Minh thì cô chẳng có chút kiêng kỵ gì.
Đường Niệm Niệm ngáp một cái thật to, trong mắt đều là hơi nước, cô miễn cưỡng xoay người, muốn về nhà ngủ.
“Sao cô đi rồi? Ai kêu cô rời đi hả?”
Giọng điệu của người đàn ông từng cho Đường Niệm Niệm tiền không được tốt lắm, còn dùng tay chỉ vào cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Kêu tôi dẫn đường thì tôi đã dẫn tới rồi, còn có chuyện gì nữa sao?”
Nét mặt Đường Niệm Niệm lạnh lùng, người đàn ông này đã chọc giận cô hai lần, vừa nhìn đã biết chỉ là con ch.ó thích làm mưa làm gió.
“Lãnh đạo còn ở trên núi, cô xuống dưới làm gì? Đứng im đó!”
Giọng điệu của người đàn ông ngày càng không tốt, cảm thấy Đường Niệm Niệm không có mắt nhìn, y hệt như đại đội trưởng, quả nhiên bên trên không yên ổn thì ở dưới chắc chắn sẽ loạn, trong thôn này chẳng có ai tốt đẹp.
“Cơ thể tôi không tốt, đứng lâu sẽ bị choáng đầu!”
Cơ thể Đường Niệm Niệm lung lay, bỗng nhiên dựa trên người đại đội trưởng, đôi mắt đóng chặt lại, mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bộ dạng giống như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.