Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:59:46
Lượt xem: 111
"Muốn công việc cũng được thôi, đưa người phụ nữ này cho tôi chơi đi. Tôi biết cậu và cô ta là người cùng thôn, hơn nữa còn là vợ chưa cưới cũ của cậu. Chỉ cần cậu đưa cô ta ra, cậu có thể tùy ý lựa chọn công việc ở trong Chư Thành. Tôi nói lời giữ lời!"
Trên ảnh chụp Hà Chí Thắng đưa cho anh ta xem đúng thật là hình ảnh của Đường Niệm Niệm với đôi mắt long lanh sáng ngời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa còn nói muốn lấy Đường Niệm Niệm để đổi lấy việc làm.
Anh ta nói chuyện với tên khốn này là vì hy vọng gã nể tình đứa em gái lanh lợi của anh ta mà cho anh ta một công việc.
Nhưng tên khốn này lại nói...
"Cũng vì đứa em gái của cậu tuổi còn nhỏ nên ông đây mới nhận cô ta vào, nếu không với mặt hàng như cô ta, nếu như không phải cậu chủ động đưa tới cửa, ông đây cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái!"
Sắc mặt Hà Chí Thắng âm trầm khó chịu, khiến Tề Quốc Hoa kinh tởm đến mức buồn nôn. Anh ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên súc sinh này, nhưng anh ta không dám.
Anh ta cũng không có bản lĩnh g.i.ế.c c.h.ế.t Hà Chí Thắng!
Tề Quốc Hoa trở về phòng, anh ta lấy ảnh chụp từ trong ví tiền ra, là tấm ảnh Hà Chí Thắng đưa cho anh ta nhìn.
Tay anh ta nắm chặt tấm ảnh, ánh mắt ngày càng điên cuồng. Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Anh ta nhất định phải trở thành công nhân chính thức, phải trở nên xuất chúng!
Từ sau khi Tề Quốc Xuân trở về, cô ta vẫn luôn không lộ mặt, chỉ nằm trong phòng tĩnh dưỡng. Có người trong thôn tới cửa thăm hỏi, nhưng đều bị bộ dáng như quỷ của Tề Quốc Xuân dọa chạy mất.
"Cũng không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, đúng là đáng thương mà!"
Tất cả mọi người đều nói như vậy, vô cùng đồng tình với Tề Quốc Xuân.
Ngày thứ ba Tề Quốc Xuân về nhà, cô ta nhờ người chuyển lời đến Đường Niệm Niệm.
"Quốc Xuân muốn gặp cô!"
"Không gặp, xui xẻo!"
Đường Niệm Niệm quyết đoán cự tuyệt, đã sắp c.h.ế.t rồi mà còn muốn gặp cô, phiền thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-329.html.]
"Đi đi đi, chuyện xui xẻo này của nhà họ Tề cũng đừng có mang tới nhà của tôi. Cậu không chê xui nhưng bà đây thì chê nhé!"
Bà cụ Đường bước ra, gương mặt đen thui, tay cầm chổi đuổi người.
Người cũng sắp c.h.ế.t rồi mà còn không an phận, muốn gặp cháu gái bà, khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì!
Tề Quốc Xuân về đến ngày thứ tư, nhà họ Tề xảy ra chuyện lớn.
Buổi sáng hôm nay, người trong thôn đều đi làm, bên nhà máy vớ cũng làm việc đến khí thể ngất trời, nhưng lại không thấy người nhà họ Tề tới, cửa lớn cũng đóng chặt. Cho đến giờ cơm trưa, người nhà này vẫn không có một chút động tĩnh.
Lúc này người dân trong thôn mới cảm thấy không thích hợp, cho dù không đi làm, nhưng dù sao tới giờ cơm trưa cũng phải nấu ăn chứ. Ống khói nhà họ Tề không có một chút động tĩnh, hiển nhiên là chưa nấu cơm trưa.
Hơn nữa, nhà họ Tề yên tĩnh bất thường, cảm giác rất không ổn.
Có người đến thông báo cho đại đội trưởng, ông ấy gọi thêm vài người, phá cửa nhà nhà họ Tề rồi vọt vào, vừa đi vừa nhìn, lông mày dần nhăn lại.
Người nhà họ Tề nằm ngổn ngang trên mặt đất, bên miệng cha Tề mẹ Tề đều đang chảy máu, biểu tình vô cùng thống khổ, ánh mắt không thể tin được. Tề Quốc Xuân cũng đang nằm trên mặt đất, mặc dù khóe miệng cũng chảy m.á.u nhưng lại nở nụ cười.
Đại đội trưởng tới dò xét hơi thở, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thậm chí ẩn ẩn cơn tức giận.
Trong phòng còn có Tề Quốc Hoa đang hấp hối.
"Còn thở, mau lấy chút nước tiểu tới!"
Đại đội trưởng dò xét hơi thở ở mũi Tề Quốc Hoa, vui mừng kêu to. Nếu người một nhà này đều c.h.ế.t hết, làm sao ông ấy báo cáo với công xã?
"Đến đây, mau tránh ra!"
Có người cầm một chén nước tiểu chạy tới, dựa vào biện pháp lão tổ tông truyền lại, người bị trúng độc thì dùng nước tiểu là tốt nhất, có thể cứu mạng.
Có người mở miệng Tề Quốc Hoa ra, đổ toàn bộ nước tiểu vào.
"Ọe..."
Rốt cuộc Tề Quốc Hoa cũng phản ứng, ói toàn bộ ra ngoài, trong phòng bốc lên mùi thối um trời, những người khác đều không chịu được, phải bịt mũi chạy ra ngoài.