Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:57:47
Lượt xem: 139

“Không ạ, nội, con hỏi bà chút chuyện, mười bảy năm trước, lúc ông ôm con về nhà, trên người con có đồ vật gì không?” Đường Niệm Niệm trực tiếp hỏi.

Từ lúc còn rất nhỏ cô đã biết mình không phải là người nhà họ Đường, lúc Đường Ngũ Cân cãi nhau với cô thì đã nói ra.

Lúc đó cô rất đau lòng, khóc sướt mướt chạy đi tìm ông cụ hỏi, ông cụ an ủi cô hồi lâu, sau đó phạt Đường Ngũ Cân, còn nói cô chính là bảo bối là tâm can của cả nhà, không ai sánh bằng cô.

Sau đó khi cô trưởng thành hơn một chút đã không còn đau lòng vì thân thế nữa, ông bà đối xử tốt với cô y như cháu gái ruột, nếu cô cứ già mồm cãi láo mãi thì thật sự có chút không biết tốt xấu.

Bà cụ Đường vừa nhớ lại chuyện cũ, vừa khoa tay nói: “Con còn chưa đầy tháng đã bị bọc trong cái chăn nhỏ, cái chăn đó là loại chăn trăm mảnh[1] bằng tơ lụa, giống như tiệc mừng, quần áo mặc trên người con cũng là tơ lụa, bà chưa từng thấy chất vải tốt như vậy, con thì trắng nõn nà, giống như bánh trôi nước vậy đó, gặp ai cũng cười, khiến ai ai cũng thích!”

Vân Mộng Hạ Vũ

[1]Chăn trăm mảnh: Loại chăn được may từ nhiều mảnh vải đủ màu sắc ghép lại với nhau.

Đường Niệm Niệm có chút buồn nôn, khi còn bé cô thật sự được nhiều người yêu thích vậy sao?

“Bà ơi, ngoại trừ ngọc hồ lô ra, ba mẹ còn đưa cái gì không ạ?”

“Tiền và phiếu, ba mẹ cho con rất nhiều tiền và phiếu, đủ cho con ăn uống tới mấy thập niên, còn có mấy bình sữa bột, đều là hãng nước ngoài.”

Hiện tại bà cụ Đường nhắc tới vẫn thán phục vô cùng.

Bà ấy đã sống sáu mươi mấy năm, có lẽ đầu tiên nhìn thấy người khác yêu thương con gái đến vậy.

Tất cả ăn uống đồ dùng đều là tốt nhất, lão già còn nói, ba mẹ của con bé Niệm cũng khóc sưng cả mắt, nếu không phải thực sự không tiện mang đứa nhỏ theo, bọn họ nhất quyết sẽ không để đứa nhỏ ở lại.

“Cháu bỗng nhiên hỏi mấy cái này để làm gì?”

Bà cụ Đường cảm thấy kỳ lạ, đang êm đẹp lại hỏi chuyện này, lẽ nào con bé Niệm nhớ ba mẹ rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-290.html.]

“Bà ơi, cậu con trai bên nhóm thanh niên tri thức mới tới kia bỗng nhiên tìm cháu nói rất nhiều chuyện lung tung, nói ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố cháu để lại kho báu ở sau núi, nhất định là anh ta đang thử thăm dò cháu.”

Đường Niệm Niệm không giấu diếm gì cả, dù bà cụ Đường thích khoe khoang, nhưng miệng bà ấy lại rất kín, có đánh c.h.ế.t bà ấy cũng không nói ra.

“Cái tên họ Chu đó? Bà biết ngay cậu ta chẳng phải đồ tốt lành gì, đằng sau núi ngoại trừ núi thì có thể có kho báu gì chứ, có mẹ nó phân chó cho cậu ta đó!”

Bà cụ Đường trầm mặt, bà ấy đã gặp mấy lần, Chu Tư Nhân và Liễu Tịnh Lan nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, quả nhiên đều giống nhau.

Bà cụ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, dùng sức vỗ đùi, thấp giọng nói: “Bà còn giữ cái chăn nhỏ đó của con, nói không chừng có cái gì đó.”

Quần áo và chăn mền của con bé Niệm khi còn bé sau khi bà ấy giặt sạch sẽ, đều luôn giữ lại, cũng không dám mang ra, chất vải tốt như vậy, nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ có phiền phức.

Đường Niệm Niệm đi theo bà cụ đến phòng cô, hai người lại giống như ăn trộm, đóng hết cửa sổ, lúc sau bà cụ Đường mới mở hòm ra, ở phần dưới tìm được một cái bao bố.

Sau khi mở ra, một cái chăn bằng tơ lụa bóng loáng mềm mại đủ mọi màu sắc hiện ra, đúng là làm từ nhiều mảnh vải hợp lại, chưa kể đừng nói đến trăm mảnh vải xin từ từng gia đình, chỉ may thành chăn thôi đã phí không ít thời gian rồi, bởi vậy mới thấy, Đường Niệm Niệm đúng là cục cưng trong tim ba mẹ.

Đường Niệm Niệm mở chăn nhỏ ra, cẩn thận kiểm tra một lượt, cũng không phát hiện ra gì, cô sờ qua sờ lại vài lần, chăn rất mềm mại, làn da cô chạm tới đều là tơ lụa.

Cô sờ tới góc chăn, cuối cùng sờ ra được một vật gì đó thô ráp.

“Bà ơi, lấy cháu cái kéo với!”

Đường Niệm Niệm có thể xé chăn ra, nhưng cô không muốn làm hỏng cái chăn giường này, nếu cắt đi phần đầu chỉ, sau này vẫn có thể may lại.

Bà cụ Đường vô cùng kích động, hô hấp cũng dồn dập, bà ấy lấy cái kéo, còn không ngừng dặn Đường Niệm Niệm cẩn thận một chút.

“Cháu đừng phá hư, cái này là tơ lụa đó!”

Đường Niệm Niệm cắt bỏ mấy phần đầu chỉ, sau đó kéo ra, giật ra được một đường rách, bên trong có một tấm da dê vô cùng nhỏ, nếu không phải Đường Niệm Niệm cố ý moi móc cái chăn thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra.

Loading...