Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-10-17 04:57:11
Lượt xem: 167
Ông cụ nhà họ Chu vẫn luôn có ý tìm hiểu về bài thuốc bí mật của nhà họ Đường, người khác không tin, nhưng ông ta tin.
Ông đã tận mắt nhìn thấy con trai cả của nhà họ Đường, đứa bé đó gầy trơ cả xương, chỉ còn hấp hối chờ lên trời, với tình trạng đó thì không một bác sĩ phương Tây nào có thể cứu chữa, chỉ có bài thuốc bí mật trong truyền thuyết thôi.
"Ông nội, nhà họ Đường bây giờ đang ở đâu?" Chu Tư Nhân liếc nhìn bức ảnh trong tay ông lão mà trong lòng ngứa ngáy.
Anh ta rất muốn được cầm lên ngắm nó cho kĩ.
"Người nhà họ đã rời quê cha đất tổ hết rồi, nhưng vẫn còn cô gái trẻ ở lại, chính là cô bé này. Cháu đến Đường Thôn thì nhớ phải tiếp cận con bé đó, lấy được lòng tin của nó rồi hỏi về kho báu của nhà họ Đường, nơi có cất bài thuốc bí mật rõ chưa.”
Ông cụ Chu đưa bức ảnh cho cháu trai, mặc dù là ảnh đen trắng, nhưng đôi mắt Đường Niệm Niệm sáng ngời, long lanh như ánh mặt trời, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Chu Tư Nhân nhìn mà không rời mắt, là con cháu của nhà họ Chu nên xung quanh anh ta không thiếu những cô gái xinh đẹp mỹ miều, nhưng tất cả đều không thể bằng cô gái trong bức ảnh này được, chỉ là một bức ảnh đã đẹp như vậy, người thật lại chẳng phải tiên nữ thì là gì?
"Nếu cháu thích con bé đó thì kết hôn cũng được, nhưng nó phải dùng vật báu của nhà họ Đường làm của hồi môn.”
Giọng điệu của ông lão nhà họ Chu không giấu nổi sự khinh thường, một đứa con gái nhà nông mà thôi, nếu không vì có được vật báu của nhà nó thì lão ta không bao giờ đồng ý cho cháu trai lấy thứ mạt hạng đó.
Nhưng vì sức khỏe của Tư Lượng, lão ta chỉ có thể để Tư Nhân chịu thiệt thôi.
"Ông nội, cô ấy có biết nơi cất giấu vật báu không?" Chu Tư Nhân hưng phấn hỏi.
Hiện tại suy nghĩ của anh ta đã đổi một trăm tám mươi độ, anh ta không thể chờ thêm nữa rồi, anh ta muốn đến vùng nông thôn tên Đường Thôn kia và gặp cô gái xinh đẹp này càng sớm càng tốt.
"Ông đoán là không, toàn bộ nhà họ Đường đã xuất ngoại từ mười bảy năm trước, khi đó chắc con bé mới được sinh ra và được gia đình gửi lại nhà họ hàng cũ nuôi nấng, nhưng chắc nhà họ phải để lại manh mối gì đó. Hơn nữa, Đường Thôn là đất tổ của bọn họ, chắc chắn vật báu sẽ được giữ gìn ở nơi đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-258.html.]
Từ lâu lão ta đã thèm thuồng số tài sản nhà họ Đường rồi, nhà đó đã làm ăn buôn bán từ thời tiền triều, tải sản tích lũy qua nhiều thế hệ phải nói là hằng hà sa số, trừ bài thuốc bí ẩn kia ra còn số vàng bạc châu báu đó nữa... tất cả sẽ thuộc về nhà họ Chu của lão ta.
Mặc dù lão ta cũng thèm thuồng chỗ tài sản của nhà họ Phó nữa nhưng chính lão cũng biết mình không thể lấy được nó, nhà họ Đường cũng không thua kém nhà họ Phó là bao, chỉ cần kế hoạch của lão ta thành công thì nhà họ Chu có thể thịnh vượng mãi mãi.
Một tiếng sau, Chu Tư Nhân bước ra khỏi phòng đọc sách, anh ta nhớ lại lời ông nội vừa nói.
Cô gái kia tên là Đường Niệm Niệm, mười bảy tuổi, nhiệm vụ của anh ta là lấy được Đường Niệm Niệm, để cô chịu dâng vật báu của nhà họ Đường lên làm của hồi môn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ta thích nhiệm vụ này rồi đấy.
Chu Tư Nhân vội vã trở về thu dọn hành lý, ngày kia mới đi thì muộn quá, anh ta sẽ đi ngay ngày mai, Chu Tư Nhân nóng lòng muốn gặp Đường Niệm Niệm lắm rồi.
Đường Thôn.
Liễu Tịnh Lan định đi lên thị trấn gọi điện thoại, nhưng thời tiết đột ngột chuyển xấu, trời mưa như thế nào chắc chắn đường lên thị trấn sẽ đầy bùn đất, cô ta không thích giẫm lên mấy chỗ lầy lội như thế nên dự định đợi mưa tạnh rồi mới đi.
Không ngờ lại mưa liên tiếp hai ngày liền, lúc Liễu Tịnh Lan lên thị trấn và gọi điện thoại về nhà thành công, cô ta mới biết Chu Tư Nhân đã xuống nông thôn trước rồi.
"Sao đột nhiên anh ấy lại về quê? Mà anh ấy về vùng nào?”
Liễu Tịnh Lan lo lắng vô cùng, tại sao mọi chuyện lại khác với kiếp trước như vậy, rõ ràng kiếp trước mãi đến mùa thu Chu Tư Nhân mới xuống nông thôn kia mà, chẳng lẽ, không phải cô ta có cơ hội sống lại mà chỉ là một cơn ác mộng thôi sao?
Những gì đã xảy ra ở kiếp trước chỉ là một cảnh trong giấc mơ của cô ta?
Nhà họ Liễu không biết chính xác Chu Tư Nhân về vùng nào, bọn họ chỉ biết anh ta đã rời thủ đô thôi. Liễu Tịnh Lan cúp điện thoại, bỗng cảm thấy chán nản quá.
Chu Tư Nhân không ở thủ đô nữa thì cô ta cũng chẳng có nhu cầu trở về, nếu Chu Tư Nhân đi xuống một vùng quê khác thì cô ta nên làm gì đây?