Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 244
Cập nhật lúc: 2024-10-17 04:56:49
Lượt xem: 128
Đường Niệm Niệm tắm rửa xong đi ra, bà cụ Đường đưa một bát canh gừng qua, "Uống lúc còn nóng!"
Cô đặt canh gừng lên trên ghế ngay cổng, lại chuyển ghế đẩu ngồi xuống, vừa uống canh vừa nhìn cảnh mưa, cô thích mưa xuân nhất, bởi vì mang ý nghĩa lại là một năm mưa thuận gió hoà.
Cô không ăn hết hai quả trứng nên liền gọi Cửu Cân tới hỗ trợ.
Cửu Cân mang khuôn mặt nhỏ suy sụp đi đến, hai quả trứng cũng không thể khiến cô bé vui vẻ trở lại.
"Sao thế?"
Đường Niệm Niệm rất hiếu kì, cô bé này mỗi ngày đều cười ha hả, vừa nãy còn kiếm được năm hào cơ mà, chẳng lẽ tiền đã bị chuột gặm rồi?
"Bà nội cầm một hào đổi lấy năm hào của em rồi."
Cửu Cân nhỏ giọng bĩu môi trách móc, còn duỗi ngón tay đầy thịt ra khoa tay múa chân, chứng minh bà cụ Đường 'Hung tàn' đến cỡ nào.
Đường Niệm Niệm cong khóe miệng, việc này bà nội của cô đúng là có thể làm ra được.
"Này, đừng để nội biết."
Cô lại lấy ra năm hào nhanh chóng nhét vào trong túi cô nhóc.
Cửu Cân đè túi lại nhanh như chớp, khuôn mặt nhỏ uể oải giống múa mặt nạ, trong nháy mắt nở hoa, cả người đều tỏa ánh sáng.
Cô bé nghĩ nghĩ, lấy tiền ra khỏi túi nhét vào bên trong bít tất, chỗ này bảo đảm nhất.
"Chị hai, em thích chị nhất!"
Nhỏ Cửu Cân ăn trứng gà từng ngụm từng ngụm, vừa ăn vừa bày tỏ tình yêu của cô nhóc, một tháng qua, cô bé nói nhiều nhất chính là câu nói này.
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng vuốt đầu cô nhóc, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đưa tay đón hạt mưa nhỏ từ trên mái hiên xuống, hạt mưa lạnh lẽo rơi vào trong lòng bàn tay giống như đóa hoa, cực kỳ xinh đẹp.
"Vừa tắm rửa xong lại đi vọc nước, cháu ngứa tay rồi hả? Mau đi vào!"
Bà cụ Đường thấy vậy lại mắng sa sả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-244.html.]
Đường Niệm Niệm chống quai hàm, không có cách nào nói rõ quan điểm với bà cụ, bà cụ chỉ biết là mỗi một cành hoa màu toàn bộ đều nhờ phân nhà.
"Coong coong coong..."
Đồng hồ gõ đến 17 giờ, năm giờ chiều rồi.
Mưa xuống trời nhanh tối hơn, bên ngoài đã tối sầm, nhà nhà bốc lên khói bếp, bà cụ Đường cũng chuẩn bị xong cơm tối, thịt mặn hấp, gà rừng hầm khoai tây, Hoa Mã Lan Đầu xào, còn có ốc nước ngọt luộc và khoai tây luộc.
Dưới sự giám sát của Đường Niệm Niệm, gần đây chất lượng cơm nước nhà họ Đường tăng lên không ít, không chỉ có nhiều món ăn mà dầu cũng nhiều, bà cụ Đường từ đau lòng đến quen thuộc, lại đến c.h.ế.t lặng, đã lười càm ràm.
“Thằng cả, con vào vườn rau hái chút hành cho mẹ!"
Bà cụ Đường kêu một tiếng, lại nói với ra cổng: "Gió nổi lên rồi, đừng đứng ở cổng nữa, cháu làm môn thần à, mau đi vào đi!"
"Vâng!"
Đường Niệm Niệm lắc lắc tay, xoa xoa lên người rồi vào nhà.
Tối nay Liễu Tịnh Lan sẽ đi đưa thuốc, đại khái là lúc rạng sáng, lát nữa cô đi chuồng bò nhìn xem thử.
Đường Mãn Kim hái được một nắm hành trở về, đặt ở bên trên bếp lò liền đi.
"Con hái vào rồi không rửa? Cứ như vậy bỏ vào trong nồi xào? Lười chảy thây, cái tay này của con chỉ biết ăn cơm thôi hả?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà cụ Đường vừa nhìn thấy hành còn dính bùn đất liền nổi nóng, mắng con trai cả sa sả.
Đường Mãn Kim không dám lên tiếng, đàng hoàng nhặt hành, lại rửa sạch sẽ, tự tay giao cho bà cụ.
Bà cụ Đường nặng nề mà hừ một tiếng, trừng mắt nhìn ông ấy, sau đó nhận lấy hành cắt nhỏ, ting ting tang tang, trong phòng ngoại trừ mùi đồ ăn ra còn có mùi khói lửa ấm áp tràn đầy không khí gia đình.
Ăn cơm tối xong, mưa cũng tạnh, Đường Niệm Niệm lấy cớ ra bờ sông đánh cá, chuyển hướng đi lên chuồng bò trên núi, lão Chương và Đặng Trường Thắng đều rất tốt, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Đường Niệm Niệm an tâm, đi bờ sông quăng lưới một cái, đánh mấy con cá chạch về nhà, ngày mai để bà cụ nấu canh uống.
Liễu Tịnh Lan ở điểm thanh niên tri thức cả ngày đều tâm thần bất định, cô ta đang chờ trời tối, kiếp trước lão Chương phát sốt vào buổi tối hôm nay, cô ta phải đi qua sớm một chút, không thể lại bị con khốn Đường Niệm Niệm cướp đi cơ duyên được.