Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 178

Cập nhật lúc: 2024-10-16 21:29:37
Lượt xem: 107

"Sư phụ Đường, Niệm Niệm nhà anh đã mười bảy rồi nhỉ? Có đối tượng chưa? Tôi có một đứa cháu trai làm việc ở nhà máy máy kéo, tuấn tú lịch sự, còn là học sinh cấp ba, gia cảnh cũng rất tốt. . ."

Có một người phụ nữ cũng chưa hết hi vọng, bởi vì ánh mắt cháu bà ta cực cao, vừa muốn cô gái dung mạo xinh đẹp, lại yêu cầu có công việc chính thức, còn phải là học sinh cấp ba, Đường Niệm Niệm đều phù hợp với ba yêu cầu này.

Đường Mãn Ngân mau chóng cắt ngang lời bà ta, "Niệm Niệm còn nhỏ, không vội tìm đối tượng."

"Mười bảy không nhỏ, tôi mười bảy đã sinh đứa lớn rồi, nếu không để bọn họ gặp mặt xem thử?" Người phụ nữ không chịu từ bỏ, cô gái có thể đáp ứng ba điều kiện kia của cháu trai quá ít, thật vất vả mới có một người, bà ta nhất định phải bám lấy mới được.

"Mãn Ngân, bưng đồ ăn vào, Đan Đan ăn cơm!"

Tuyên Trân Châu bưng tới một bát thịt kho tàu thơm ngào ngạt, lại đi đến đầu bậc thang, kéo cuống họng nói với lên trên lầu, hành động này của bà ấy đã cắt ngang nhiệp điệu tra hỏi của người phụ nữ kia.

Chờ người phụ nữ kịp phản ứng, nhà họ Đường đã đóng cửa ăn cơm.

"Chảnh cái gì chứ, hừ!"

Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng, thần sắc không đổi về nhà.

Trên bàn ăn nhà Đường Mãn Ngân hiếm khi được bữa phong phú, một chén thịt kho tàu lớn, còn có trứng tráng rau hẹ, còn có ốc nước ngọt xào và rau xanh xào.

Rau xanh, ốc nước ngọt, thịt, rau hẹ, trứng gà đều là Đường Niệm Niệm lấy tới, đồ ăn mọc bên trong không gian của cô rất khả quan, căn bản ăn không hết, trứng gà cũng nhiều vô cùng, ốc nước ngọt thì là Đường Cửu Cân mò được ở trong sông, nuôi một thùng lớn trong nhà.

"Ngày mai em đi trường học, đưa cho Đông Cường chút thịt." Tuyên Trân Châu nói.

"Lại nấu thêm mấy quả trứng gà."

Đường Mãn Ngân cũng thương con trai, sau khi ở nội trú tại trường học, mỗi lần con trai trở về đều gầy đi một vòng, quần áo mặc ở trên người trở nên rộng rãi, nhìn thấy mà lòng chua xót.

"Niệm Niệm, cháu thật sự không tìm đối tượng?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Đường Mãn Ngân lại quan tâm đến vấn đề cá nhân của cháu gái, lần trước mẹ ông ấy gọi điện thoại tới, dặn ông ấy tìm kiếm chàng trai ưu tú gia đình cán bộ, việc này là làm khó ông ấy.

Một nhân viên tạm thời như ông ấy nào có cơ hội quen biết gia đình cán bộ chứ?

Nhưng nhiệm vụ mà mẹ già dặn dò, ông ấy khẳng định phải dốc hết toàn lực hoàn thành, cũng may sau khi ông ấy cặm cụi đi nghe ngóng, rốt cục cũng có một chút tin tức, liền muốn nghe xem suy nghĩ của cháu gái.

"Cháu đã có đối tượng rồi."

Lời Đường Niệm Niệm nói ra khiến người khác giật mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-178.html.]

"Khụ khụ. . ."

Hai vợ chồng Đường Mãn Ngân cả kinh đến sặc cơm, ho đến mặt đỏ tới mang tai, rót một chén nước mới thuận khí.

"Niệm Niệm cháu tìm đối tượng lúc nào? Làm gì? Tuổi tác thế nào? Gia đình ra sao? Cha mẹ làm gì?"

Đường Mãn Ngân hỏi mấy câu liên tiếp giống y chang bà cụ Đường đã hỏi.

"Cán bộ bộ đội, tiền lương một trăm ba."

Đường Niệm Niệm cắn một khối thịt lớn, quai hàm phồng lên, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, nhưng không ảnh hưởng đến việc hai vợ chồng chấn động cùng cực.

Đường Mãn Ngân cùng Tuyên Trân Châu há to miệng, trợn cả mắt lên, vẻ mặt cứng ngắc, giống như người gỗ, bên tai đều quanh quẩn lời nói của Đường Niệm Niệm, tiền lương một trăm ba, cán bộ bộ đội, như vậy nói ít phải là chức đoàn trưởng nhỉ?

"Chị hai, anh rể đẹp trai không?"

Điểm mà Đường Đan Đan quan tâm không giống cha mẹ cô bé, cô bé cảm thấy chị hai xinh đẹp như vậy, khẳng định phải tìm anh rể đẹp trai, nếu như xấu trai thì phung phí của trời biết bao.

"Đẹp trai."

Đường Niệm Niệm rất xác định gật đầu, Thẩm Kiêu chí ít đẹp trai hơn chín mươi chín phần trăm đàn ông.

"Chị hai, về sau chị sinh cho em đứa cháu trai đẹp trai nhất nhé, hì hì!"

Đường Đan Đan cũng bắt đầu mơ mộng đến cảnh tượng ôm cháu trai đẹp trai ra ngoài khoe khoang, khẳng định sẽ bị người vây chật như nêm cối ha?

"Ăn cơm của con đi!"

Tuyên Trân Châu kẹp khối thịt, chặn lại miệng con gái, vội vàng hỏi: "Niệm Niệm, đối tượng kia của cháu bao lớn rồi?"

Cũng đã làm đoàn trường, nói ít phải ba mươi mấy nhỉ?

Lớn hơn con bé Niệm đến mười mấy tuổi lận, số tuổi chênh lệch này quá lớn rồi.

"20!"

"Khụ khụ khụ khụ. . ."

Hai vợ chồng lại bị sặc đồ ăn, ho đến kinh thiên động địa.

Loading...