Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:55:12
Lượt xem: 143
“Chị hai, em thích chị nhất!”
Cử Cân ôm một bó củi, cõng một sọt cỏ heo quay về, ngửi thấy mùi thơm của thịt, cô bé cười tươi như hoa, biết ngay chị hai vừa về là sẽ được ăn thịt.
Bà cụ Đường cũng không càm ràm nữa, hôm nay bà ấy làm được chín công điểm, hơn nữa lưng không nhức chân không đau, chỉ cần nghĩ tới chiếc vòng vàng kia, bà ấy vẫn có thể làm thêm chín công điểm nữa.
Đường Ngũ Cân ở trong phòng đã ngủ dậy, nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ bên ngoài, sắc mặt cô ta càng thêm âm trầm, mấy ngày nay cô ta chỉ được ăn cháo với dưa muối, những người khác trong nhà đều được ăn thịt, cô ta chỉ có thể ăn cháo với dưa muối, ăn đến nỗi hoa mắt.
Vốn dĩ cho rằng hôm nay ăn thịt, cô ta sẽ được ăn, nhưng thứ bà cụ Đường mang tới vẫn là cháo với dưa muối.
“Mẹ, cho Ngũ Cân chút thịt đi.” Từ Kim Phượng nhỏ giọng xin xỏ.
“Ăn để nó làm mất mặt nhà họ Đường sao? Trước đây sống tốt quá mới khiến nó có những suy nghĩ không nên có, sau này chỉ được ăn như vậy!”
Bà cụ Đường mắng nhiếc cay nghiệt, đứa cháu gái lớn ngu dốt kia không xứng ăn thịt.
Cháo với dưa muối giữ mạng là được rồi, đợi sau khi gả ra khỏi nhà, để cháu rể lo, bà ấy mặc kệ.
Từ Kim Phượng không dám hé răng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn thịt.
Mặc dù con gái lớn không được ăn thịt, nhưng Từ Kim Phượng cũng không cảm thấy bà ấy bạc đãi con gái lớn, năm đó khi vào nạn đói, có thể ăn chén cháo với dưa muối chính là gia đình giàu có, lúc đó bà ấy mang theo đứa thứ hai, đói đến mức lên núi gặm vỏ cây, cái gì ăn được cũng ăn, nhưng vẫn không thể giữ mạng đứa con gái thứ hai.
Từ Kim Phượng thở dài, nhìn sang Đường Niệm Niệm, nếu bé hai còn sống cũng sẽ lớn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-152.html.]
Đường Ngũ Cân ăn hết chén cháo loãng đến mức soi được bóng, axit trong dạ dày trào ra, mùi thịt bên ngoài cứ xộc vào mũi cô ta khiến cô ta càng thêm chua chát, cũng khiến cô ta càng hận Đường Niệm Niệm hơn.
Nhất định là do con khốn này châm ngòi ly gián, trước đây bà nội không đối xử tệ với cô ta như vậy, bây giờ Đường Niệm Niệm lên làm công nhân chính thức, bà nội thấy tiền sáng mắt, coi đứa con hoang này như bảo bối, toàn nghe lời xui khiến của cô để ngược đãi cháu gái ruột.
Sao ông trời không mở mắt, đánh c.h.ế.t đứa con hoang này chứ?
Đường Ngũ Cân hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, lại lo lắng Hà Quốc Khánh ở nông trường, trước đây anh ta chưa từng làm việc chân tay, đến nông trường chắc chắn không chịu nổi, nếu cô ta cũng có thể đi theo thì tốt rồi, cũng có thể chia sẻ bớt với Hà Quốc Khánh.
Đường Ngũ Cân đi tới cạnh cửa sổ, dùng sức đẩy vài cái, muốn trút giận, lúc sáng cô ta cũng từng đẩy thử, cửa sổ không hề xi nhê.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cạch cạch”
Cửa sổ phát ra tiếng động khe khẽ, còn rung rinh vài cái, Đường Ngũ Cân vui mừng trong lòng, nhất định không đóng đinh, cô ta có cơ hội chạy trốn.
Đường Ngũ Cân không đẩy cửa sổ tiếp, thành thật quay về giường ngủ, cô ta muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi người trong nhà ngủ hết, cô ta lại chạy đi tìm Quốc Khánh, không ai ngăn được cô ta gả cho Quốc Khánh, cô ta không muốn gả cho đàn ông ở quê.
Đên đã khuya, Đường Thôn đều tắt hết đèn, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, còn có tiếng ngáy mơ hồ, tất cả mọi người gần như đều đã ngủ say.
Ngoại trừ Đường Ngũ Cân.
Cô ta lăn long lóc trèo lên, đi tới cạnh cửa sổ đẩy cửa, mất nửa tiếng mới đẩy cửa sổ ra được, không khí lạnh lẽo thổi vào, Đường Ngũ Cân tham lam hít thở, cuối cùng cô ta cũng được tự do.
Đường Ngũ Cân mặc quần áo dày, còn mang theo toàn bộ đồ vật có giá trị, thật ra chỉ có năm sáu đồng, là số tiền cô ta tích góp thường ngày.
Sau khi bò ra ngoài cửa sổ, chân Đường Ngũ Cân có hơi bủn rủn, cô ta lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị đến nông trường tìm người yêu, nhưng cô ta đi được vài bước lại quay trở về, trèo qua tường sân, lại bò qua cửa sổ vào trong phòng bếp.