Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-10-16 06:10:38
Lượt xem: 164
“Cảm ơn xưởng trưởng Vũ, cháu phải gọi điện nói với người nhà một tiếng.”
Đường Niệm Niệm không chút khách khí, muộn thế này cô cũng không muốn ra đường, ở lại nhà khách cũng khá tốt.
“Đến văn phòng tôi gọi, Tiểu Lý, cậu gọi điện cho nhà khách, sắp xếp một phòng đơn.”
Xưởng trưởng Vũ ra lệnh cho thư ký liên hệ với nhà khách, nhà máy Hồng Tinh bọn họ có làm ăn với nhà khách, nên chỉ cần gọi điện nói một tiếng là xong.
Thư ký Lý đi sắp xếp.
Xưởng trưởng Vũ dẫn Đường Niệm Niệm tới văn phòng của ông ấy, thuận tiện trò chuyện một chút, ông ấy muốn tìm hiểu lai lịch của cô gái này.
Đường Mãn Ngân vô cùng rối rắm, ông ấy có nên đi cùng hay không?
“Chú hai về nhà trước đi, lát nữa cháu sẽ tới tìm chú.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm dặn dò, cô còn muốn hỏi về chuyện máy dệt vớ bằng tay.
“Haiz!”
Đường Mãn Ngân thở phào nhẹ nhõm, thật ra ông ấy không muốn đi theo, nhìn thấy xưởng trưởng liền sợ hãi.
Cháu gái và xưởng trưởng trò chuyện vui vẻ, ứng phó tự nhiên, Đường Mãn Ngân vô cùng bội phục, hiện tại ông ấy thật sự tin cháu gái mình trước đây đã giấu tài.
Giống như trong Lưu Bang trong vở kịch, ham ăn biếng làm ba bốn mươi năm, đột nhiên giác ngộ, bắt đầu vươn lên, cuối cùng còn trở thành hoàng đế.
Đường Mãn Ngân cảm thấy, đấy chính là tình huống của cháu gái mình, sau này cô nhóc nhất định sẽ có tương lai rộng mở, ông ấy phải ngày càng đối xử tốt với cháu gái mới được.
Đường Niệm Niệm không hề hay biết tính toán trong lòng chú hai mình, cũng không có hứng thú, cô có ấn tượng rất tốt với nhà họ Đường, mặc dù ai cũng có tư lợi, nhưng rất ngay thẳng trong chuyện đúng sai, hơn nữa còn đối xử tốt với nguyên thân.
Đặc biệt là ông cụ Đường Thanh Sơn, vô cùng yêu thương nguyên thân, cũng chính vì thái độ của ông cụ mà người nhà họ Đường không ai dám đối xử tệ với nguyên thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-107.html.]
Nếu cô đã chiếm lấy cơ thể của nguyên thân, vậy cô chắc chắn phải báo ơn thay nguyên thân, dẫn dắt nhà họ Đường có một cuộc sống tốt đẹp trong khả năng của mình.
Ngoại trừ Đường Ngũ Cân!
Người chị cả ngu ngốc này từ nhỏ đã không ưa nguyên thân, cô cũng không phải thánh mẫu lấy ơn báo oán.
Khi tới văn phòng xưởng trưởng, Đường Niệm Niệm gọi điện thoại tới ủy ban thôn, có lẽ giờ này trong ủy ban thôn không có ai, nhưng nhà của đại đội trưởng cách ủy ban thôn không xa, có lẽ sẽ nghe được tiếng chuông.
Sau hơn mười mấy tiếng chuông, điện thoại đã có người nhận, đại đội trưởng thở hổn hển hỏi: “A lô, đại đội trưởng Đường Thôn, tìm ai thế?”
“Bác ba, cháu là Niệm Niệm, bác nói với bà cháu một tiếng là tối nay cháu không về.”
“Cháu ở lại chỗ của chú hai sao? Chú hai cháu đâu, bảo ông ấy nói chuyện với bác!”
Giọng của đại đội trưởng rất nghiêm túc, cô gái xinh đẹp như hoa ở qua đêm bên ngoài, ông ấy phải hỏi thêm vài câu.
“Cháu ở trong nhà khách do xưởng trưởng sắp xếp, chú hai không có ở đây, cháu đang ở cùng với xưởng trưởng.”
Đường Niệm Niệm hiểu ý tốt của đại đội trưởng, nên nhìn về phía xưởng trưởng Vũ.
Âm thanh của máy điện thoại lúc này gần như đều mở to, đứng bên cạnh có thể nghe thấy giọng nói bên trong điện thoại, xưởng trưởng Vũ nhận điện thoại, dùng giọng quan nói: “Xin chào, tôi là Vũ Tùng Nguyên—xưởng trưởng nhà máy máy móc Hồng Tinh, đồng chí Đường Niệm Niệm là nhân tài đặc biệt của nhà máy chúng tôi, mới vừa hoàn thành một nhiệm vụ khẩn cấp, nhưng bởi vì trời đã khuya nên tôi không yên tâm để cô bé trở về một mình, vì vậy đã sắp xếp một nhà khách ở Chư Thành, anh là bác ba của đồng chí Đường Niệm Niệm nhỉ, anh cứ yên tâm, đồng chí Đường Niệm Niệm là đại bảo bối của nhà máy Hồng Tinh chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cô bé, tuyệt đối không xảy ra sơ suất gì!”
Đại đội trưởng ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng quan của xưởng trưởng Vũ, lập tức vô thức đứng thẳng người, bàn tay không cầm điện thoại cũng siết chặt lại, đứng giống như đang báo cáo với lãnh đạo.
Ông ấy rất quen thuộc với kiểu giọng quan của xưởng trưởng Vũ, mỗi lần lên công xã gặp lãnh đạo, lãnh đạo đều nói chuyện kiểu như vậy.
“Xin chào xưởng trưởng Vũ, tôi là Đường Mãn Sơn—bác ba của đồng chí Đường Niệm Niệm, có ngài chăm sóc Đường Niệm Niệm, tôi vô cùng yên tâm, con bé Niệm Niệm còn nhỏ tuổi, có hơi nghịch ngợm, nói chuyện không biết nặng nhẹ, nếu có chuyện gì không đúng, xưởng trưởng Vũ cứ gọi điện nói với tôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ con bé!”
Giọng của đại đội trưởng như chiếc chuông đồng, câu chữ rõ ràng, nói năng vô cùng trang trọng.
Đường Niệm Niệm đứng bên cạnh nghe thấy vậy, khóe miệng giật giật.