Đến chỗ cho thuê, cô thuê cho bọn trẻ loại giày patin gắn giày thường. Mặc dù loại giày liền, nhưng Thẩm Tri Hạ lo nhiều dùng thể lây bệnh nấm chân, nên dù mấy đứa lớn thích, cô cũng đồng ý.
"Đại Dũng, Đa Đa, hai chơi ? Nếu chơi thì thuê hai đôi nữa."
"Chúng chơi."
"Được, hai chọn giày , để trả tiền."
Về phần cô, mấy thích trò giải trí , nên cùng cha bên cạnh quan sát.
Cô chơi, Dư Hướng Sâm đương nhiên cũng chơi, cùng cô.
Giữa chừng, ai ngã, liền chạy tới kiểm tra tình hình.
Bọn trẻ đầu chơi, ngã là chuyện tất nhiên, khiến Dư Hướng Sâm chạy tới chạy lui, tuy trực tiếp trượt nhưng cũng đổ mồ hôi nhễ nhại.
"Vui quá, ngày mai chúng chơi nữa nhé."
Nếu trời tối và Thẩm Tri Hạ giục về khách sạn, mấy đứa nhỏ chắc chắn chịu dừng.
"Được, mai chơi."
"Các con thì vui , xem ba các con mệt thế nào kìa."
"Đó là vì hôm nay chúng con mới chơi đầu, quen, ngày mai chắc chắn sẽ ngã nhiều như thế nữa."
Về phòng, từng phiên tắm.
Tắm xong, Thẩm Tri Hạ lấy t.h.u.ố.c mỡ thoa cho từng đứa, nếu sáng mai dậy chắc chắn sẽ bầm tím khắp nơi. ...
Ban đầu chỉ dự định ở Hải thị ba ngày, nhưng cuối cùng họ ở đến năm ngày. Nguyên nhân là vì bọn trẻ mê trượt patin, ngày nào cũng chơi thêm một lúc khi về khách sạn.
Lần ngoài, cô định sẵn điểm đến, cả nhà thì đó. Dù thư giới thiệu cũng để trống, ghi địa điểm nào thì ghi.
"Hạ Hạ, cha Hàng thị khá , chúng đến đó dạo một vòng ."
Cha Dư hiếm khi đề xuất ý kiến, nên Thẩm Tri Hạ đương nhiên đáp ứng ngay, điểm đến thứ hai là Hàng thị, họ lập tức lên tàu hỏa thẳng tới đó.
"Các con còn nhớ cách tàu hỏa ?"
"Nhớ ạ!"
"Vậy thử xem."
"Phải nắm tay lớn, theo sát. Không ngó lung tung, ăn đồ của lạ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-952.html.]
", chính xác."
Lần ngoài, với Dư Hướng Sâm, Cao Đại Dũng và Dư Đa Đa, những luôn cảnh giác cao độ, cộng thêm ba đứa trẻ, cô cũng lo sẽ xảy vấn đề gì.
Tuy nhiên, mỗi ba đứa trẻ sinh ba xuất hiện ở , đều nổi bật.
Không ít đến hỏi han về chúng, nhưng may mắn là cả ba quen và ứng phó tự nhiên.
"Mẹ ơi, con thấy bất kể chúng , nên mang theo một tấm bảng, đó : 'Sinh ba hiếm , chuyện 5 xu, chụp ảnh 1 đồng."
"Haha, nếu các con thì cũng . Dù ba cũng ý kiến."
"Nếu thì tự , em , mất mặt lắm."
Nhị Nhị là đầu tiên rút lui khỏi nhóm kiếm tiền. ...
Trong nửa tháng đó, họ chơi về phía Nam. Đến cuối tháng 7, cả nhà tới Quảng tỉnh.
Tống Tuyên đến nhà ga đón họ.
"Ba đứa nhỏ lớn thế , giống như đúc, chọn đứa nào con rể tương lai đây."
"Anh đừng đùa nữa, coi chừng lát nữa chúng xử lý đó."
"Ghê ?"
"Không tin thì thử xem."
"Chậc chậc! Chẳng còn một đứa nhỏ nữa , tuy nhỏ hơn Tiểu Điềm Điềm nhà hai tuổi, nhưng cũng , gái hơn ba tuổi là vàng, thế coi như ôm nửa khối vàng ."
"Anh nhất định chọn con rể trong mấy đứa nhà em ?"
"Tất nhiên . Anh và An Lộ bàn với , bọn chỉ mỗi cô con gái cưng , gả nhà em thì mới yên tâm, lo ăn uống, ba chồng giàu thoáng."
Dĩ nhiên, đây chỉ là lời đùa vui của . nếu thực sự thể kết thành thông gia với một trong mấy đứa nhỏ nhà họ Dư, vẫn hài lòng.
Dù là về mặt nào, cũng điểm gì để chê, đúng chuẩn con nhà .
Sau khi đưa cả gia đình họ tới căn nhà hai tầng đó mua cho Thẩm Tri Hạ, Tống Tuyên chuẩn rời .
"Tối nay sẽ sắp xếp bữa tối, hơn năm giờ qua đón , giờ nghỉ ngơi chút nhé."
DTV
"Được, cảm ơn ."
"Nói cảm ơn thì khách sáo quá."