Sáng hôm , hai cha con ngoan ngoãn dậy sớm, chuẩn bữa sáng dinh dưỡng cho "nữ vương" của họ.
Thẩm Tri Hạ thản nhiên ăn đồ họ chuẩn nhưng chuyện với họ.
"Mẹ, vẫn hết giận ?"
"Vợ ơi, cha con sai ."
bất kể họ gì, Thẩm Tri Hạ vẫn thờ ơ.
"Mẹ, con cam đoan, con sẽ Mỹ phiền Bảo Bảo học nữa!"
"Hừ!"
"Thật mà, con thề!"
Cả gia đình họ, chỉ thì , còn họ thì . Chỉ cần , họ cũng gì .
"Hồi đầu để Bảo Bảo du học là vì cha con các kiểm soát con bé quá mức!"
"Con bé khó khăn lắm mới cơ hội trưởng thành độc lập, cha con còn bay xa cả ngàn cây để phiền nó! Mỗi tháng một , khác gì theo sát bên cạnh ?"
Trước đây, khi Bảo Bảo đến với cô về việc du học, mãi .
Con bé nó lớn, tự ngoài chơi với bạn bè, chứ lúc nào cũng theo sát bên cạnh.
Nó trai bảo vệ , nhưng nó cũng cần tự do.
Miêu Miêu dù bằng tuổi nó, nhưng rốt cuộc vẫn là con trai, nó cũng bạn bè của riêng .
"Mẹ yên tâm, gì con nấy, con chắc chắn lời ba dụ dỗ nữa."
Tam Tam thấy sắc mặt Thẩm Tri Hạ dịu một chút, lập tức chuyển phe về phía , còn tiện thể bán Dư Hướng Sâm một nữa.
"Được ! Mẹ còn lạ gì cha con con nữa!"
"Đi thì , nhưng kiểm soát cách thời gian."
"Để vài tháng, hoặc nửa năm cũng . Còn kiểu mỗi tháng một thì tuyệt đối ."
"Được, theo !"
Sau khi Thẩm Tri Hạ còn tức giận, Tam Tam và Dư Hướng Sâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Họ thấy quá oan uổng, rõ ràng còn ba đồng lõa nữa, nhưng tất cả lầm chỉ họ ở nhà gánh chịu, thật sự công bằng chút nào.
Thực , Thẩm Tri Hạ thật sự giận, cô chỉ giả vờ tức giận để họ hiểu rằng nên can thiệp quá mức cuộc sống của Bảo Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-1024.html.]
Sau chuyện , Thẩm Tri Hạ sắp xếp một "tai mắt" bên cạnh Tam Tam, đó chính là Thành Tử, vệ sĩ và trợ lý cho .
DTV
Cô cần báo cáo gì khác, chỉ cần theo dõi Tam Tam, xem khi nào định nước ngoài.
May mà Tam Tam vẫn là đàn ông đàng hoàng, thực sự những gì hứa. ...
Bảo Bảo ở nước ngoài tổng cộng hơn tám năm.
Khi học đại học, cô về nhà khá thường xuyên.
đó, khi tiếp tục học lên cao, học thạc sĩ nghiên cứu sinh, công việc học tập đặc biệt bận rộn khiến cô thể dành nhiều thời gian để về nhà.
Vì , trong những năm đó, cơ bản là Tam Tam và Miêu Miêu thường thăm cô, thỉnh thoảng Nhị Nhị cũng thể sắp xếp thời gian để một chuyến.
Mỗi khi họ chuẩn xuất phát, Dư Hướng Sâm và Nhất Nhất đều họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Họ cũng lắm chứ!
thực tế cho phép họ nước ngoài.
Thời gian trôi đến năm 2001. Bảo Bảo nghiệp tiến sĩ.
Cô với bất kỳ ai trong gia đình rằng sẽ về nhà cụ thể ngày nào.
Mỗi khi họ hỏi, cô đều trả lời giống : dự án vẫn thành, tạm thời thể về. Còn về thời gian cụ thể, hiện cô cũng thể xác định.
Dù gia đình hài lòng, nhưng tình hình so với khi cô nghiệp hơn nhiều. Ít nhất, khi dự án kết thúc, cô sẽ trở về, họ hy vọng.
Thực , khi họ , Bảo Bảo mua vé máy bay về nước, chuẩn mang đến một bất ngờ cho cả gia đình.
Vào một buổi tối đầu tháng sáu, Bảo Bảo mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, kéo theo chiếc vali màu hồng Tam Tam đặc biệt đặt riêng cho cô, bước nhà.
"Bảo Bảo?"
Hôm qua, Tam Tam xong bộ phim mới, định về nhà ở cùng một thời gian.
Nhìn thấy em gái vài tháng gặp xuất hiện mắt, thậm chí còn tin mắt , đưa tay dụi mắt.
Khi nhận sự thật, liền lớn tiếng gọi trong phòng khách: "Ba, , Bảo Bảo về !"
Nghe thấy tiếng gọi, Dư Hướng Sâm lập tức dậy từ phòng khách, chạy ngoài.
Dáng vẻ nhanh nhẹn đó giống một 56 tuổi.
"Ba, con về ."
Dư Hướng Sâm kéo Tam Tam đang ôm Bảo Bảo , tự ôm lấy con gái và : "Về là , về là ."