Chủ yếu là lúc trời quá lạnh, cũng thấy lạnh lẽo, Thẩm Ngưng Sơ ngược thích ngoài chơi lắm.
Ở nhà, cuộc sống của hai ngọt ngào như mật, ngày tháng vui vẻ trôi qua thật nhanh, cảm giác như mới đó mà Cố Khiếu Hành .
Là đoàn trưởng, Cố Khiếu Hành đương nhiên thể rời khỏi quân đội quá lâu.
Sau khi , thường đến tối mới về, nên với Thẩm Ngưng Sơ, buổi sáng dậy ăn sáng xong thì về nhà ngoại, dù thì nhà ông bà ngoại bên nào cũng .
Thẩm Ngưng Sơ đang trong kỳ nghỉ đông, học cũng việc gì , ở nhà cũng chẳng hoạt động giải trí gì, Cố Khiếu Hành thì cô tự nhiên cũng ở nhà nữa.
Thế nên sáng hôm , khi thức dậy ăn sáng xong, cô lấy từ trong bếp một ít đồ khô mà ông bà nội ở Bắc Kinh gửi cho sang nhà ông bà ngoại.
Lúc cô đến thì và bà ngoại ngoài mua đồ, trong nhà chỉ dì Tống đang chuẩn bữa trưa, thấy Thẩm Ngưng Sơ đến \ hỏi: "Tiểu Sơ về ?".
Thẩm Ngưng Sơ đáp một tiếng, đặt túi đồ khô bếp nhặt rau cùng dì Tống: "Vâng, dì Tống, bà ngoại và cháu ạ?".
Dì Tống đáp: "Sắp Tết , cháu với bà ngoại cháu định may cho trong nhà bộ đồ mới, nên mua vải ."
Thời buổi còn thiếu thốn đủ thứ, điều kiện sống của cũng là quá , ngay cả gia đình khá giả như nhà họ Trần cũng thể mua gì là mua.
Quần áo trong nhà thiếu là vì trong nhà hầu như ai cũng công việc, tem phiếu vải vóc, tem phiếu công nghiệp còn dư dả.
quần áo mới cũng thể mua là mua như thời hiện đại, bình thường chỉ Tết mới mặc một bộ đồ mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-con-gai-nha-giau/chuong-222.html.]
Năm nay con gái về nhà ăn Tết, cháu ngoại cũng lấy chồng, tuy là thiếu quần áo, nhưng bà vẫn may cho mỗi một bộ.
Nghe dì Tống , Thẩm Ngưng Sơ liền hỏi: "Mua vải về tự may quần áo ạ?".
Thời đại quần áo may sẵn khá ít, hơn nữa đắt hơn, đều thích mua vải về tự cắt may, vải vụn còn thừa thể gom góp , đủ lượng thì nấu chút nước gạo nếp hồ lên phơi khô, thể dùng vải trắng bọc để khâu đế giày.
Thẩm Ngưng Sơ từng thấy nhiều, nhưng cô , chủ yếu là ở thời hiện đại cái gì cũng thể mua online, đừng là tự may quần áo, ngay cả đan áo len cô cũng đan, cô nhớ hồi đó trong ký túc xá rộ lên mốt đan khăn quàng cổ, tuy ai tặng cô, nhưng cô cũng học đan thử.
Cho đến nay, cô chỉ đan những chiếc khăn quàng cổ đơn giản, còn may quần áo đối với cô mà là một việc cần kỹ thuật lắm, cô .
Dì Tống gật đầu: " , bà ngoại cháu may vá ."
"Vậy lát nữa cháu sẽ học hỏi bà ngoại."
"Học gì cơ?"
Đang chuyện thì Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân cũng về đến nhà, Chu Vân Thanh thấy cháu ngoại học cái gì, thì treo túi vải lên giá ở huyền quan hỏi.
Thẩm Ngưng Sơ thấy tiếng thì bước nhanh về phía bà ngoại và , phụ giúp xách đồ hai mua: “Con mới với dì Tống là học bà ngoại may vá.”
Chu Vân Thanh liền vui vẻ : “Tốt đấy.”
Buổi trưa trong nhà ít, Tống Cúc Phân cũng nấu nướng cầu kỳ, chỉ cán một ít bột mì, xào chút thịt băm, ăn mì sợi cho bữa trưa.
Thẩm Ngưng Sơ kén ăn, hơn nữa dì Tống nấu ăn ngon, cho dù chỉ là mì sợi xào thịt băm cũng như món mặn , ăn cơm xong cô liền theo bà ngoại học may vá.