Đừng Thái Hạc Chương ngày thường nghiêm khắc với cháu ngoại và binh lính bên ngoài như một ông cụ khó tính, nhưng ở nhà là một chồng sợ vợ chính hiệu, vợ liền lập tức hóa thành ông cụ tủi , “ đây là lo lắng cho bà ? Thằng nhóc thối tha suốt ngày sai bảo khác.”
Hồ Đức Dung vỗ nhẹ tay chồng, vui vẻ : “ vui.” Nói xong còn nháy mắt với chồng một cách thần bí: “Ông còn , A Hành nhà ngày mai hẹn Tiểu Sơ chèo thuyền ở công viên Đông Hồ .”
Thái Hạc Chương chỉ sững một chút, đó bỗng nhiên hiểu , há hốc mồm, “Chỉ nó với Tiểu Sơ thôi ?” Đều là trẻ tuổi, Thái Hạc Chương cũng là cổ hủ, cháu ngoại gì ông đương nhiên đều rõ.
Hồ Đức Dung hỏi : “Chứ ? Ông thấy A Hành ở trong phòng ủi quần áo phẳng phiu ?” Lần đầu tiên thấy để tâm như đấy.
“Tốt .” Thái Hạc Chương lập tức vui vẻ mặt, vội vàng đỡ lấy vai vợ, : “Để đun nước sôi cho thằng bé, đun bao nhiêu bình cũng .”
“Sao thế? Không A Hành sai bảo khác nữa ?”
Thái Hạc Chương vội vàng nịnh nọt: “Đây nào là sai bảo? Chúng đây là đang đảm bảo cung cấp vật tư hậu cần đấy.”
Hồ Đức Dung khịt mũi liếc xéo chồng, ai bảo phụ nữ lòng đổi nhanh chóng, đàn ông cũng chẳng kém cạnh gì.
————
Sáng sớm hôm , Cố Khiếu Hành đến nhà họ Trần từ sớm, trừ Trần Quý Uyên thì trong nhà đều dậy, ông là giờ giấc sinh hoạt bất di bất dịch, thấy Cố Khiếu Hành xuất hiện ở cửa nhà, ông khỏi liếc tờ lịch treo tường, "Hôm nay Tiểu Sơ cũng học ?"
"Hôm nay học ạ."
"Vậy cháu đến sớm thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-con-gai-nha-giau/chuong-173.html.]
"Hôm nay cháu đưa Tiểu Sơ chèo thuyền ở công viên Đông Hồ ạ." Cố Khiếu Hành theo đuổi quang minh chính đại, cũng ý định giấu giếm.
Trần Quý Uyên nhận , dù thì gần đây ông quen với việc Cố Khiếu Hành đưa đón sớm tối, thậm chí còn coi Cố Khiếu Hành như cháu ruột, trai đưa em gái chèo thuyền cũng gì là lạ.
Ông những nhận mà còn nhắc nhở Cố Khiếu Hành dẫn Thẩm Ngưng Sơ dạo quanh thành phố, vốn dĩ ông cũng cùng cháu gái, nhưng gần đây công việc bận rộn, ông cũng thể .
Cố Khiếu Hành tất nhiên là khiêm tốn nhất định sẽ để Thẩm Ngưng Sơ vui vẻ.
Không lâu , trong nhà họ Trần cũng lượt thức dậy, Thẩm Ngưng Sơ vẫn là dậy muộn nhất, nhưng cũng bảy giờ.
Cô quen với việc Cố Khiếu Hành luôn đến sớm, xuống lầu thấy ở phòng khách cũng hề ngạc nhiên, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi: "Anh Cố, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Cố Khiếu Hành con gái tràn đầy năng lượng từ lầu xuống, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, khóe miệng nở nụ nhàn nhạt, cho đến khi khỏi cửa nụ mới biến mất.
Đợi hai khỏi cửa, Tống Cúc Phân mới nhịn mà cảm thán một câu, "Sao hôm nay cảm giác A Hành khác ngày thế nhỉ."
Chu Vân Thanh : " cũng thấy thế, nhưng ."
Trần Uyển Trân ở bên cạnh bèn lên tiếng: "Có là vì áo sơ mi trắng , con nhớ đây A Hành lúc nào cũng mặc áo sơ mi xanh bộ đội."
Tống Cúc Phân và Chu Vân Thanh , đó đồng thời gật đầu: " là thế thật, A Hành mặc áo sơ mi trắng trai hơn hẳn." Trong ký ức của Chu Vân Thanh, Cố Khiếu Hành phần già dặn hơn A Luật, rõ ràng là cùng tuổi nhưng A Hành trông chững chạc.
Sự chững chạc như tự nhiên sẽ thiếu một chút khí chất tươi sáng, rạng rỡ của tuổi trẻ, hôm nay một bộ quần áo khác trông vẻ tràn đầy sức sống hơn.