Chu Vân Thanh vội vàng : “Không cần , nếu thật sự giới thiệu thì sợ là Cố nhà sẽ lo lắng đấy.”
“Cố …A Hành ?”
Chu Vân Thanh mỉm gật đầu.
“A Hành thích Tiểu Sơ ?” Lâm Chi hỏi một câu.
“ .”
“A Hành lớn tuổi quá ? Hơn Tiểu Sơ bảy tám tuổi .” Lâm Chi thật Cố Khiếu Hành ưu tú, xứng với cháu gái nhà thì vô cùng xứng đôi, chỉ là tuổi tác vẫn là lớn hơn một chút.
“Tuổi tác thì đúng là lớn, nhưng mà lớn tuổi một chút thì chăm sóc khác.”
Lâm Chi nhướng mày, với vẻ thiên vị: “Mẹ xem, một xuất sắc như A Hành mà chúng còn lựa chọn kỹ càng, mà cái ngữ Phùng Xuân Nhi lấy mặt mũi?”
Chu Vân Thanh cũng phối hợp gật đầu, đúng là như , đừng là cháu trai của Phùng Xuân Nhi, ngay cả con trai bà cũng xứng.
————
Chuyện của Phùng Xuân Nhi bao lâu lan truyền trong một phạm vi nhỏ, Hồ Đức Dung xong tức chịu , đây chẳng là đang nhắm ngó cháu dâu tương lai của bà ?
Nhân lúc Phùng Xuân Nhi khắp nơi buôn chuyện, bà đa tóm lấy mắng cho một trận nên .
Hồ Đức Dung và Chu Vân Thanh quan hệ , bà lên tiếng bênh vực nhà họ Trần cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng mà bà mắng chửi quá nặng lời, khi bà rời thì tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-con-gai-nha-giau/chuong-172.html.]
“Này, bà Hồ bênh vực cháu gái nhà họ Trần như nhỉ, còn tưởng Thẩm Ngưng Sơ là cháu gái ruột của bà .”
“Bây giờ thì , chẳng bao lâu nữa sẽ là thật.”
“Bà Lưu, ý bà là ?” Chẳng lẽ cô gái thực là cháu gái ngoại của nhà họ Thái?
Bà Lưu nhỏ giọng : “ Tư lệnh Trần sớm chấm Tư lệnh Cố , cháu ngoại tìm thì tác hợp cho hai đứa.” Thêm đó, quan hệ hai nhà vốn , thể là các bậc trưởng bối bàn bạc xong xuôi .
Nói đến chuyện , nhiều liền nhớ đến chuyện đây: “ nhớ đây, chẳng một trụ cột của Đoàn văn công cũng ý với Tư lệnh Cố ? Lúc đó còn nhờ đến hỏi, kết quả là Tư lệnh Cố chẳng thèm gặp mặt từ chối.”
Nói cho cùng thì Thẩm Ngưng Sơ cũng chỉ là con gái nhà quê, tuy rằng hiện tại đại học, nhưng chắc chắn so với con gái thành phố vẫn còn kém xa, liệu Tư lệnh Cố đồng ý ?
Không ai rằng, vì để đưa Thẩm Ngưng Sơ ngoài chơi tối thứ Bảy, Cố Khiếu Hành vất vả cả một buổi tối thứ Sáu ở nhà.
Thái Hạc Chương tối nay về nhà khá muộn, về đến nhà thấy bóng dáng cháu ngoại , cứ tưởng về, đều là quân nhân, thường xuyên tình huống như nên ông cũng hỏi nhiều, ngược còn trò chuyện với vợ.
Kết quả là bao lâu thì thấy Cố Khiếu Hành từ trong phòng , vội vàng hỏi: “Bà ngoại, bà thể đun thêm cho con ít nước sôi ạ?”
Hồ Đức Dung hỏi: “Bình nãy bưng dùng hết ?”
Cố Khiếu Hành gật đầu: “Vâng ạ.”
“Cháu đợi một lát, bà đun ngay đây.” Nói xong thì dậy bếp, cháu ngoại tự tìm cháu dâu, Hồ Đức Dung đương nhiên bận rộn công tác hậu cần.
Thái Hạc Chương thấy cháu ngoại vội vàng như , định mắng nhưng kịp mở miệng thì phòng , ông lập tức theo vợ, : “Nó đang cái trò gì , trời nóng như mà dùng hết một bình nước sôi , luộc da heo cũng đủ .”
Hồ Đức Dung chồng , liếc xéo ông một cái, “Sao ông thể cháu ngoại của như ?”