Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-11-29 09:58:18
Lượt xem: 82
Mẹ Lâm liền đáp lại, giọng không nhượng bộ:
"Chị có vốn liếng gì mà đổi? Chị cho tiền hay lương thực? Nhà nào trong thôn có cái gì, chẳng lẽ mọi người không biết? Chị thử nói ra xem, để mọi người nghe rõ một lần!"
Bác cả Lâm cắt ngang, giọng trịch thượng:
"Dù sao cũng là hai em tự nguyện mà. Con trai hai em bệnh tật, không làm nên trò trống gì, lại muốn nhận con trai anh làm con thừa tự. Anh không đồng ý, nên hai em mới bảo để tạm nhà lại cho cháu trai."
Cha Lâm cười khổ, ánh mắt đầy chua chát:
"Anh cả, cái danh ngang ngược của anh trong nhà này cũng tồn tại nhiều năm rồi. Hồi nhỏ, anh tranh thủ lúc cha mẹ không để ý, cướp lương khô của tôi và chú ba. Sau này, nhà tôi xây xong, anh chiếm đoạt chẳng phải vì khinh con trai tôi bệnh tật, không dám làm gì anh sao?"
Lâm Phú Cường, con trai lớn của bác cả, chen ngang bằng một câu mỉa mai:
"Chú không đồng ý thì ai ép được chú? Không muốn thì đừng giao ra."
Nghe vậy, cha Lâm không nén được cơn tức, đáp lại:
"Cháu trai lớn, cháu thật biết cách nói những lời đ.â.m chọc người khác. Tôi không đồng ý ư? Tôi dám không đồng ý sao? Là ai nửa đêm khóa cửa nhà tôi? Là ai bắt con gà nhà tôi đem về làm thịt, ăn xong còn ném xương ngay trước cửa? Là ai trét phân lên cửa nhà tôi? Cháu thử nói xem, người đó là ai?"
Những chuyện này, cha con bác cả Lâm đều đã làm, nhưng không để người ngoài biết. Cha Lâm dù nắm rõ trong lòng nhưng trước đây chỉ biết nhẫn nhịn, bởi ông thừa hiểu, cứng đối cứng với họ chẳng khác gì tự chuốc lấy khổ.
Chu Tự Cường, một người trong thôn, ngạc nhiên thốt lên:
xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))
"Lâm Phú Cường, anh lại xấu xa thế à? Thật quá bỉ ổi!"
Nếu cha Lâm không nói ra, chắc chẳng ai biết những chuyện này. Ngay cả Lâm Uyển, trước đây cô cũng không tin chúng do anh họ mình làm, bởi bề ngoài anh ta luôn tỏ ra thành thật, chững chạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-156.html.]
Lâm Phú Cường, sắc mặt âm trầm, chối phăng:
"Đừng nói nhảm! Tôi không làm mấy chuyện đó!"
Mẹ Lâm lúc này lạnh lùng cất tiếng, như mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào lời biện minh của anh ta:
"Một lần, chính cháu đã hung hăng uy h.i.ế.p cô, bảo cô nếu không muốn c.h.ế.t thì cút đi. Chẳng lẽ cháu quên rồi?"
Lâm Phú Cường vội vã thề thốt phủ nhận, mặt đầy căng thẳng.
Bác cả Lâm gắt lên, gọi con trai mình về:
"Con mẹ nó, các người muốn đào mồ chuyện cũ ra à?"
Trong lúc không khí đang căng thẳng, kế toán Lâm – người từ nãy giờ ngồi ăn uống thoải mái – bỗng buông đũa, ngả người ra sau, cười khẩy:
"Mấy cái chuyện vặt vãnh này ấy à..."
Cả phòng lập tức yên lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông ta.
Đội trưởng Chu hắng giọng, liếc mắt nhìn kế toán Lâm, ra hiệu:
"Ông nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Kế toán Lâm bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi, co rụt cổ lại, vội vàng cười trừ:
"Năm đó, mọi công văn phê duyệt xây nhà đều được lưu trữ trong đại đội. Tra là ra ngay. Nhà của ai thì thuộc về người đó. Nếu chỉ là cho mượn ở tạm, thì giờ chủ nhà đòi lại, bên mượn cũng phải trả thôi."