Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chuong 109
Cập nhật lúc: 2024-11-23 12:03:41
Lượt xem: 1
Những đứa trẻ còn lại thì khác. Từ nhỏ, chúng đã sống trong sự áp bức của bà Lục, nỗi sợ hãi như ngấm vào máu. Nhưng hôm nay, chúng như được chứng kiến một kỳ tích: thím ba của chúng – Lâm Uyển – dám đối đầu với bà nội. Không những vậy, cô còn đánh bà chạy bán sống bán chết, như một anh hùng Quân Bát Lộ đánh đuổi quỷ Nhật trong truyện cổ tích. Trong mắt bọn trẻ, Lâm Uyển chính là người anh hùng đã giúp chúng chiếm lại "căn cứ", và giờ đang chia đồ ăn từ tay "cường hào".
"Thím ba, chú ba, chú thím ăn đi!" Bọn trẻ tíu tít vây quanh, ánh mắt sáng lấp lánh, niềm vui hiện rõ trên gương mặt nhỏ bé.
Lục Chính Đình đứng đó, không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lâm Uyển. Dù nét mặt anh vẫn trầm tĩnh như thường, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia dịu dàng, khóe môi thoáng qua một nụ cười nhạt mà ấm áp.
Lục Minh Lương, đứa trẻ lanh lợi nhất đám, nhai một ngụm sữa lúa mạch xong liền ngẩng đầu nói với vẻ lo lắng:
"Thím ba, mụ già chắc chắn đi tìm ông nội với cha cháu chú hai cáo trạng. Chúng ta phải nghĩ cách!"
Lâm Uyển bật cười, xoa đầu cậu bé. Cô nói với cậu vài câu, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc. Nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Minh Lương như căng lên một cách nghiêm trọng. Cậu bé gật đầu mạnh, giống như vừa nhận nhiệm vụ quan trọng nhất đời mình. Cậu nhanh chóng chạy đi, đôi chân nhỏ lạch bạch như một chiến binh nhí đang vội vã tìm viện trợ.
Nhìn bóng dáng cậu bé, Lâm Uyển không khỏi bật cười. Cô nhận ra dáng đi ấy giống hệt bà Lục mỗi khi chạy đi méc ai đó, đúng là "mưa dầm thấm đất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-109.html.]
Quay lại bàn, cô dặn bọn trẻ tiếp tục uống sữa lúa mạch, rồi đi về phía Lục Chính Đình. Cô nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt thoáng qua vẻ lo lắng khi thấy vết đỏ trên vai và cánh tay anh. Cô hỏi:
"Sao anh để bà ta đánh? Chỉ vì mấy tờ vở của em bị xé mà lại nhẫn nhịn như thế à?"
Nói rồi, cô đi lấy bút và tờ giấy, viết vài dòng cho anh, mắt vẫn không rời khỏi người anh.
Lục Chính Đình bình thản phủi vụn chổi bám trên áo. Giọng anh trầm thấp, đều đều, không còn lạnh lùng như trước đây mà pha chút dịu dàng khó nhận ra:
"Không sao. Chút đau đớn này không đáng gì cả."
Thái độ của anh như thể chuyện vừa rồi chẳng hề liên quan đến mình, khiến lòng Lâm Uyển bỗng cảm thấy khó chịu. Cô chợt quỳ một gối xuống đất, ngồi xổm trước mặt anh, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh đầy nghiêm túc. Cô viết một câu ngắn gọn, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng:
"Tuy rằng chúng ta không phải vợ chồng thực sự, nhưng chúng ta là bạn bè đúng không? Anh chống lưng cho em, đương nhiên em cũng bảo vệ anh. Sau này đừng để bà ta đánh anh, em không thích."