Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chuong 102
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:24:34
Lượt xem: 0
Lời thầy như một sợi dây cứu vớt anh khỏi đêm tối. Những ngày tháng cô độc, những cơn ác mộng đeo bám, tất cả đều có lý do để anh phải đối mặt và vượt qua. Và anh đã hiểu ra, anh không thể tiếp tục chạy trốn.
Anh trở về không phải để tìm hạnh phúc, mà là để đối diện với nỗi đau, để giải mã bí mật của sự thống khổ ấy. Anh không còn tìm kiếm ánh sáng nơi hạnh phúc nữa, mà tìm cách vượt qua những đau đớn trong quá khứ, đối diện với chúng.
Mộng lý vân thường phiêu nguyệt ảnh,
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm.
Mặc dù bề ngoài, anh có vẻ như không tranh đấu gì với cuộc sống, không oán giận, không hận thù, nhưng trong lòng anh, những cảm xúc ấy chưa bao giờ hoàn toàn biến mất. Anh chỉ là cố gắng không để chúng bộc lộ ra ngoài. Đôi mắt anh vẫn tối đen, không chút ánh sáng, đôi lúc lại đầy âm u như biển sâu. Anh kiềm chế tất cả, không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy sự d.a.o động trong lòng mình.
Nhưng có những lúc, những ký ức bị chôn vùi lâu nay lại ùa về, mạnh mẽ đến mức anh không thể ngăn cản. Anh nhớ lại những ngày tháng khi bà Lục đối xử với anh như một quái vật, không ngừng dùng những lời lẽ độc ác để mắng mỏ anh. Anh nhớ lại những lần bị đối xử tàn nhẫn, nhưng không thể làm gì.
Tuy vậy, một phần trong anh đã hiểu rằng, dù mẹ có đối xử tồi tệ đến đâu, dù bà có là người gây ra đau khổ cho anh, anh vẫn không thể phủ nhận bà đã sinh ra anh. Anh không thể hận bà, vì dù sao, bà vẫn là người đã cho anh sự sống. Anh không nợ bà, nhưng anh cũng không thể cứ mãi sống trong căm phẫn.
Anh đã từng nghĩ đến việc g.i.ế.c bà, nhưng rồi anh chợt nhận ra: "Hổ dữ không ăn thịt con". Bà ta không hiền, nhưng anh không thể cứ mãi nuôi lòng hận thù. Cả hai họ đã huề nhau trong đau khổ này, không ai là kẻ thắng, cũng không ai là kẻ thua.
...........
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-102.html.]
Bầu không khí trong căn phòng lúc này nặng nề đến mức tưởng như có thể cắt ra được. Lục Chính Đình ngồi yên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, nhưng đáy mắt anh lại ánh lên chút gì đó lạnh lẽo đến đáng sợ.
Bà Lục, với sự phẫn nộ đè nén lâu ngày, không ngừng đay nghiến, lời nói như từng mũi d.a.o sắc nhọn xoáy vào trái tim người đối diện.
"Thấy em trai em gái xui xẻo, trong lòng mày rất vui sướng đúng không?" Giọng bà ta cao vút, sự tức giận pha lẫn cay độc làm cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt. "Lòng dạ mày thật hiểm độc! Tao nói cho mày biết, cái loại như mày, cút đi mười năm rồi tàn phế trở về, rốt cuộc là trở về làm gì? Có phải biết em trai em gái sẽ gặp chuyện, trở về để xem náo nhiệt đúng không? Mày không chịu cưới vợ, sao tự nhiên lại đồng ý cưới cô ta? Mày nghĩ rằng lấy cô ta là đánh vào mặt em trai mày, đúng không? Mày chính là cố ý! Có phải mày trở về chỉ để trả thù không?"
Lục Chính Đình ngồi thẳng lưng, ánh mắt không d.a.o động, cũng không hề biện minh hay phản bác ngay lập tức. Anh chỉ bình tĩnh nhìn bà ta, giọng nói lạnh lùng mà cương quyết:
"Con trở về, bởi vì con không sai. Con không phải là quái vật."
Giọng anh không lớn, nhưng từng từ từng chữ vang lên như tiếng chuông nặng nề, không cho phép ai nghi ngờ.
"Con trở về để khôi phục niềm tin của chính mình, để xây dựng lại bản thân!"