Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:28:43
Lượt xem: 54
"Mộng Mộng, ăn bánh đào khô khan quá, cô có muốn uống chút nước không?"
Trương Hồng Châu đưa bình nước của mình cho Vương Mộng Mộng, chủ yếu là tìm cơ hội, cô ta cũng muốn ăn bánh đào.
"Không cần, tôi không khát."
Vương Mộng Mộng biết trong lòng cô ta nghĩ gì, nhưng bây giờ chính mình còn không đủ ăn, thì làm sao chia cho người khác được.
Ăn xong bánh trên tay, Vương Mộng Mộng cũng không ăn tiếp nữa, sợ người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Sau khi trở về, Lưu Hiểu Yến trở về ngủ bù, Vương Tiểu Thanh nghĩ dù sao mình cũng đã mua đồ, bây giờ mang đi tặng luôn thì tốt hơn.
Cô xách bánh và thịt đi đến nhà Trương Vũ, tnrên đường đi có không ít người nhìn thấy, có vài người chào hỏi cô, cô cũng nói thật là đi cảm ơn Trương Vũ đã cứu mạng mình.
"Anh Trương, anh có ở nhà không?" Vương Tiểu Thanhm đứng ở cửa gọi.
"Ai đó?" Một giọng nữ từ trong nhà vọng ra, bà Vương từ trong nhà đi ra.
"Cháu là Vương Tiểu Thanh, cháu đến tìm anh Trương, anh ấy có ở nhà không bárc?" Vương Tiểu Thanh thấy bác gái này rất quen, không ngờ bà lại là mẹ của Trương Vũ.
"Mau vào nhà ngồi đi, đồng chí Vương, Trương Vũ không ở nhà, một lát nữa mới về," bà kéo Vương Tiểu Thanh vào sân.
"Bác gái, không biết anh Trương có nói với bác không, mấy ngày trước cháu rơi xuống nước, chính anh ấy đã cứu cháu. Hôm nay cháu đến đây để cảm ơn anh ấy."
Vương Tiểu Thanh đặt đồ lên trên bàn.
"Ôi, có chuyện này à, tôi không biết, nó cũng không nói gì. Nhưng đồng chí Vương, sao cô lại mang qua nhiều đồ thế này, mấy thứ này không thể nhận, cô vẫn là mang về đi," bà Vương nhìn kỹ mấy món đồ trên bàn, có thịt và bánh kẹo, đây đều là thứ tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-88.html.]
"Mẹ, ai đến vậy?" Một giọng nữ từ phòng phía tây vọng ra, sau đó, một người phụ nữ bước ra.
Người phụ nữ này khá cao lớn, nhưng khuôn mặt không có nhiều thịt, trông có vẻ cay nghiệt.
Vương Tiểu Thanh không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
"Chiêu Đệ, là đồng chí Vương đến, cô ấy đến cảm ơn Trương Vũ đã cứu mạng cô ấy mấy ngày trước. Đồng chí Vương, đây là con dâu cả của tôi, chồng nó là Trương Dũng, đang cùng Trương Vũ lên núi chặt củi, lát nữa sẽ về. Cô ngồi đợi tôi chút, tôi đi pha trà." Nói xong, bà Vương đứng dậy đi pha trà.
"Bác gái, không cần pha trà đầu, không cần phiền như vậy đâu."
"Đồng chí Vương, từ xa nhìn đã thấy xinh đẹp, nhìn gần lại còn xinh đẹp hơn, hèn chi em chồng tôi lại mê mẩn cô đến như vậy." Tào Chiêu Đệ ngồi xuống, bắt đầu nói móc.
"Chị gái à, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được đâu."
Vương Tiểu Thanh cảm nhận được, chị ta không thích mình và sự thiếu lễ độ của chị ta đối với mình, nhưng không hiểu tại sao, cô chỉ mới gặp chị ta lần đầu.
"Tôi đâu có nói lung tung, nhưng không sao, dù sao thì cô cũng không lấy em chồng tôi, tôi sẽ tìm cho chú ấy một cô gái tốt," Tào Chiêu Đệ cười đắc ý.
"Đó là chuyện của nhà chị, chị không cần nói với tôi," Vương Tiểu Thanh cũng không giữ thái độ tốt nữa.
"Tiểu Thanh, sao em lại đến đây?" Giọng Trương Vũ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
"Anh Trương, cảm ơn anh hôm đó đã cứu em. Em không thể chỉ nói miệng được, nên mua một ít đồ đến làm quà," Vương Tiểu Thanh vội vàng đứng dậy rồi đưa đồ cho anh.
"Sao em lại mua nhiều đồ thế này? Những thứ này trong nhà anh đều có, em mang về mà ăn." Trương Vũ không muốn nhận, những thứ này trong nhà anh cũng không thiếu, dù không giàu có gì nhưng một tháng cũng ăn thịt được vài lần. Hơn nữa, nhìn cô gầy thể này, cần ăn nhiều hơn mới phải.
"Không được đâu anh Trương, em đã mang đến rồi, không thể mang về được. Đây là tấm lòng của em, anh nhất định phải nhận, nếu không sau này..." Vương Tiểu Thanh định nói sẽ không để ý tới anh nữa, nhưng ở đây đông người, cô ngại không nói ra được.