Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:28:41
Lượt xem: 59
Đến hợp tác xã cung tiêu.
"Đồng chí, làm ơn cho tôi nửa cân bánh hoa quế, nửa cân bánh đậu xanh, nửa cân bánh trứng, nửa cân đường đỏ," mua xong mấy loại bánh này cô vẫn cảm thấy chưa đủ.
Lại đến cửa hàng thực phẩm, mua hai cái chân giò và một cân thịt ba chỉ, mới thấy đủ.
Hôm nay mang theo giỏ, đồ mua được đều đặt trong giỏ.
"Hiểu Yến, cô còn muốn mua gì không, để tôi đi cùng" Vương Tiểu Thanh nhìn Lưu Hiểu Yến hai tay trống trơn.
"Hôm nay tôi không mua gì, vì bố mẹ tôi gửi bưu phẩm đến, chắc là có nhiều đồ ăn ngon lắm," Lưu Hiểu Yến ngẫm lại liền cao hứng.
"Được, tôi đi cùng cậu."
Hai người đến bưu điên. quả thật Lưu Hiểu Yến có một bưu phẩm to.
"Ôi, nặng thật, chúng ta đi ăn cơm trước đi, hôm nay tôi mời cô," Lưu Hiểu Yến đã ăn nhiều đồ ăn ở nhà Vương Tiểu Thanh, đã thấy ngại từ lâu, nhất định phải mời Vương Tiểu Thanh ăn cơm.
"Được, hôm nay tôi sẽ ăn nhiều cho bố," Vương Tiểu Thanh biết điều kiện gia đình Lưu Hiểu Yến khá giả, không lo cô ấy không trả nổi tiền.
"Đồng chí, cho một phần thịt kho tàu, một phần đậu phụ Tứ Xuyên, bò trộn lạnh..." Lưu Hiểu Yến gọi món xong rồi quay lại chỗ ngồi.
"Tiểu Thanh, từ khi hai ba ngày lại đến nhà cô ăn, tôi không còn thèm thịt nữa," Lưu Hiểu Yến nói thật lòng, trước đây ở điểm trí thức ăn chay suốt cả tuần, chỉ mong đến ngày nghỉ để lên thị trấn ăn đồ mặn.
"Tôi cũng cảm thấy vậy" Vương Tiểu Thanh thấy đồ ăn ở nhà hàng quốc doanh không ngon, không hấp dẫn, nghĩ tối nay về sẽ làm món thịt kho ăn.
Trong bưu điện, Vương Mộng Mộng đang lớn tiếng la hét, vì tháng này không nhận được tiền.
"Chắc chắn là các cô nhầm rồi, mẹ tôi chắc chắn đã gửi tiền, các cô đang lừa tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-87.html.]
Vương Mộng Mộng không chịu, nhất quyết cho rằng mẹ cô ta là Lưu Thải Hồng đã gửi tiền, trước đây mẹ cô ta chưa bao giờ gửi trễ.
"Đồng chí, thế này đi, mấy ngày nữa cô đến xem lại, có thể mẹ cô bận quá nên quên, mấy ngày nữa nhớ ra sẽ gửi tiền tới."
Chị gái làm ở bưu điện cảm thấy cô ta làm ầm ĩ như vậy thật mất mặt, không biết còn tưởng bưu điện đang làm khó cô ta.
"Đúng vậy, Mộng Mộng, chắc là bác gái bận quá nên quên gửi tiền, mấy ngày nữa tôi lại đi cùng cô."
Trương Hồng Châu muốn rời đi từ lâu rồi, thật không muốn thừa nhận là đi cùng cô ta quá mất mặt.
"Được, vậy mây ngày nữa tôi lại đến."
Vương Mộng Mộng nghĩ lát nữa về thôn sẽ gọi điện cho Lưu Thải Hồng, từ khi đến đây cô ta chưa bao giờ gọi điện cho Lưu Thải Hồng.
Chủ yếu là không tiện, chỗ làm của Lưu Thải Hồng có điện thoại, nhưng chỉ được dùng khi có việc gấp, không thể nói chuyện phiếm, có việc gấp báo cho biết mới có thể gọi một chút.
"Mộng Mộng, tiếp theo chúng ta đi đâu, có muốn mua thêm gì không?"
Trương Hồng Châu nhìn tay mình đầy đồ ăn vặt của Vương Mộng Mộng, hy vọng cô ta sẽ đi ăn ở nhà hàng, như vậy cô cũng được ăn ké vài miếng thịt.
"Không mua nữa, lỡ như tháng sau mẹ tôi cũng không gửi tiền thì sao."
Vương Mộng Mộng có chút lo lắng, cô ta mang theo tám mươi đồng, trước đây Lưu Thải Hồng gửi mười đồng, tổng cộng là chín mươi đồng.
Bây giờ cô ta chỉ còn bốn mươi tám đồng, nếu sau này Lưu Thải Hồng không gửi tiền nữa, vậy cô ta sẽ không còn tiền. Cô ta nghĩ phải tiết kiệm một chút.
"Chắc không đến nỗi vậy đâu."
Trương Hồng Chậu toát mồ hôi, không ngờ Vương Mộng Mộng lại là kẻ giả giàu có, mẹ cô ta cũng vậy, nếu thật sự giàu thì sao lại tới nỗi có mỗi năm đồng cũng không gửi được.
Hai người quay lại xe kéo, Vương Mộng Mộng vừa ăn đồ vặt vừa nghĩ tại sao Lưu Thải Hồng không gửi tiền, Trương Hồng Châu ngồi bên cạnh thì lo lắng vì Vương Mộng Mộng không chia cho cô ta ăn.