Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-03-04 11:58:14
Lượt xem: 70

Khi đi qua cửa hàng thực phẩm, cô không kiềm chế được mà mua thêm cân rưỡi thịt ba chỉ, rau trong không gian đã có sẵn, hành, gừng, tỏi cũng đã trồng một ít nên không cần mua thêm.

Cô đi đến quán bán đồ ăn sáng, mua 20 cái bánh bao thịt và 20 cái quẩy, sau đó tìm một con hẻm nhỏ để bỏ hết những thứ này vào không gian.

Đến cửa hàng hợp tác xã, cô mua thêm cân rưỡi bánh trứng, nửa cân bánh đậu xanh và một cân rưỡi đường, mỗi túi 250g, cô không quá thích ăn đường, chủ yếu để tặng người khác. Cô còn mua thêm một cân rưỡi mì sợi, vì việc tự làm mì quá phiền phức, dùng mì sợi nấu sẵn sẽ tiện hơn.

Những thứ này cô không bỏ vào không gian mà cầm trên tay, khá là nặng.

"Để anh giúp em.” Một đôi tay lớn đón lấy những món đồ trên tay Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh nghe giọng nói liền biết là Trương Vũ.

"Cảm ơn. Tôi mời anh ăn cơm nhé. Đi thôi."

Vương Tiểu Thanh không cho Trương Vũ cơ hội cự tuyệt, đi về phía nhà hàng quốc doanh.

Trương Vũ nhìn vóc dáng yêu kiều phía trước đến thẫn thờ, thân hình mảnh mai tựa như một chú nai nhỏ tinh nghịch. Đẹp như một bức tranh, Trương Vũ chỉ muốn che đi đôi mắt của những người xung quanh, để không một ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô.

Đến nhà hàng quốc doanh, Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu cũng đang ở đó, bọn họ đã bắt đầu ăn vài món mặn.

Vương Tiểu Thanh đoán rằng với số tiền năm đồng mỗi tháng mẹ kế gửi về cho Vương Mộng Mộng, chắc chắn không đủ để cô ta ăn.

Thực tế đúng như vậy, Vương Mộng Mộng mỗi tháng đi ăn ở nhà hàng quốc doanh hết ba bốn lần, trung bình mỗi lần hai đồng rưỡi, một tháng gần mười đồng, thêm các món ăn vặt khác, mỗi tháng khoảng mười lăm đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-75.html.]

Khi xuống nông thôn, Vương Mộng Mộng mang theo tám mươi đồng, trong hai tháng Lưu Thải Hồng đã gửi cho cô ta mười đồng.

Bây giờ, trong tay Vương Mộng Mộng cũng chỉ còn lại sáu mươi đồng, không đủ để cô ta duy trì trong một năm.

Tất nhiên, Vương Mộng Mộng cũng nhận ra vấn đề này, cô ta viết thư về cho Lưu Thái Hồng nói rằng ở đây gặp phải Vương Tiểu Thanh. Nhưng mình không thể làm gì được Vương Tiểu Thanh và tiền không đủ tiêu, mỗi tháng bà ấy ít nhất phải gửi cho cô ta mười đồng.

Tiếc là Lưu Thải Hồng không còn ở trong căn nhà cũ, không nhận được thư của Vương Mộng Mộng gửi tới. Mỗi tháng Lưu Thải Hồng gửi tiền vào số tiết kiệm của Vương Mộng Mộng mà không viết thư, sợ rằng Vương Mộng Mộng sẽ đòi thêm tiền.

Gần đây, Lưu Thải Hồng đang để ý đến một người đàn ông chưa từng kết hôn, trước đây rất nghèo, hiện tại tuổi lớn nhưng đã dành dụm được khá nhiều tiền, chỉ có điều tuổi hơi lớn. Năm mười lăm tuổi, Lưu Thải Hồng mới bốn mươi tuổi, thật sự chênh lệch quá lớn, khiến Lưu Thải Hồng hơi phân vân.

Trong nhà hàn quốc doanh.

"Đồng chí Mộng Mộng, tôi nghi ngờ là Vương Tiểu Thanh ăn ngon, mặc đẹp như vậy đều nhờ đàn ông cho cô ta. Cô xem kìa, cái gã nhà quê đó đang cầm bao nhiêu là đường, bánh trứng và mì sợi."

Trương Hồng Châu nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đống đồ trên tay Trương Vũ, cơm cũng không muốn ăn nữa.

"Cái gì, cái gã nhà quê đó mà có nhiều tiền như vậy sao?" Vương Mộng Mộng dừng đũa, nhìn sang và thấy đúng như lời Trương Hồng Châu nói, mọi thứ đều do Trương Vũ cầm, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không bình thường.

"Không biết được đâu, nhà quê thì cũng có thể có vài trăm đồng tiền tiết kiệm chứ," Trương Hồng Châu phân tích.

"Vài trăm đồng thì có là gì, còn không đủ tiền sính lễ nữa," Vương Mộng Mộng khinh thường nói, ở Thượng Hải, không có một nghìn đồng thì không cưới được vợ.

"Tôi nghĩ, Vương Tiểu Thanh chỉ đang trêu hắn ta thôi, khi nào tiêu hết tiền của hắn rồi thì không chịu cưới là xong." Trương Hồng Châu suy đoán.

Loading...