Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-03-04 11:57:03
Lượt xem: 64
"Ừ, đúng là một gã quê mùa."
Vương Mộng Mộng chỉ thích những chàng trai trắng trẻo, đeo kính, trông thư sinh. Chính xác là kiểu như Giả Nam Ngọc.
"Này, giúp chúng tôi một chút!" Vương Mộng Mộng hướng về phía Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến gọi, kết quả hai người quay lưng lại và không để ý tới.
"Được thôi, hai người đê tiện các ngươi, đợi tôi lên được rồi sẽ biết tay tôi." Vương Mộng Mộng chửi ầm lên.
Nghe thấy tiếng mắng chửi, Trương Vũ nhíu mày, hai người phụ nữ này, lần sau có cơ hội nhất định sẽ cho bọn họ đẹp mặt.
Trương Hồng Châu và Vương Mộng Mộng đành phải ở phía dưới chờ.
Khoảng mười đến hai mươi phút sau, mọi người trở lại, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến chủ động kéo thôn dân lên xe.
Vương Mông Mông và Trương Hồng Châu tức giận đến mức nghiến răng.
Chờ Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu lên xe xong, Vương Mộng Mộng ngay lập tức muốn gây sự với Vương Tiểu Thanh.
"Vương Tiểu Thanh, tại sao cô không kéo chúng tôi lên xe, cô có ý gì?" Vương Mộng Mộng chuẩn bị chen vào để đọ sức với Vương Tiểu Thanh.
"Muốn ngồi xe thì đừng gây sự, muốn gây sự thì xuống xe đi."
Trương Vũ lớn tiếng quát một tiếng, Vương Mộng Mộng không dám động đậy nữa, sợ Trương Vũ đuổi cô ta xuống xe.
Buổi chiều, khi trở về phòng, Vương Tiểu Thanh lấy chiếc váy mới mua hôm nay ra kiểm tra một chút. Cô thầm than không có tủ quần áo, phải tìm một bà thím trong thôn hỏi một chút xem nơi nào có thợ mộc. Vương Tiểu Thanh nghĩ tối nay sẽ giặt quần áo rồi cất vào không gian, nên đặt bừa vào bọc đồ cạnh tường.
"Tiểu Thanh, sau vườn có mọc rau dại, chúng ta đi hái đi." Lưu Hiểu Yến nghĩ buổi tối sẽ làm bánh ngô nhân rau dại ăn.
"Được." Vương Tiểu Thanh thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Trương Hồng Châu nhìn bọc đồ đó, bước tới...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-51.html.]
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị đi giặt quần áo. Trước đây cô luôn giặt trong không gian, bị Lưu Hiểu Yến hỏi sao không thấy cô giặt quần áo, cỗ chút xấu hổ. Quyết định từ nay sẽ giặt quần áo bên ngoài, nếu không sẽ bị nghi ngờ.
Mở bao đồ ra, chuẩn bị lấy chiếc váy mới mua đem đi giặt, nhưng lại không thấy váy đâu.
"Hiểu Yến, chiếc váy tôi mới mua hôm nay không thấy đâu nữa." Vương Tiểu Thanh có chút hoang mang.
"Hả, sao lại thế, chẳng phải cô đã đặt vào bao rồi à?" Hiểu Yến nhớ rõ hôm nay rõ ràng đã nhìn thấy cô ấy đặt vào bao.
"Hôm nay chúng ta đi ra ngoài một lúc, chắc là lúc đó." Vương Tiểu Thanh biết chỉ có thể là hai người kia, cô nghiêng về phía Trương Hồng Châu hơn. Vì Vương Mộng Mộng vốn không phải là người thích làm đẹp, nói cô ta trộm đồ ăn thì còn có khả năng.
"Đồng chí Vương Mộng Mộng, đồng chí Trương Hồng Châu, quần áo của Vương Tiểu Thanh không thấy đâu, các cô có thấy ai lấy không?" Lưu Hiểu Yến nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
"Cô có ý gì vậy, nghi ngờ chúng tôi trộm quần áo sao?" Vương Mộng Mộng ngừng nhai bánh đào.
"Đúng vậy, chúng tôi đầu có nghĩa vụ bảo quản quần áo giúp cô, mất đồ rồi còn đến hỏi chúng tôi." Trương Hồng Châu vuốt tóc.
"Được thôi, vậy chúng ta đi hỏi các nam đồng chí."
Lưu Hiểu Yến tức giận đi qua gõ cửa phòng các nam đồng chí.
"Anh Hoàng, anh Giả, phiền mọi ngươi ra ngoài một chút, tôi có chuyện cần nói."
"Được, đợi một chút." Giọng Hoàng Cầm vang lên, chắc các nam đồng chí đang ở trong phòng mà không mặc áo, đợi khoảng hai phút, Giả Nam Ngọc ra mở cửa.
"Có chuyện gì vậy?"
"Phòng của chúng tôi bị mất đồ."
"Hả, tất cả mọi người ra phòng khách đi." Hoàng Cẩm quyết định làm rõ chuyện này.
"Nhanh lên đi, người ta còn phải đi ngủ nữa." Vương Mộng Mộng nằm úp mặt trên bàn.
"Chuyện này rất nghiêm trọng, liên quan đến phẩm hạnh của một người, hơn nữa giá trị cũng không nhỏ, là chiếc váy mới mua hôm nay của đồng chí Vương Tiểu Thanh, giá hai mươi đồng." Hoàng Cẩm hy vọng không phải người ở điểm thanh niên tri thức lấy.