Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 386
Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:00:08
Lượt xem: 14
Lần này về quê, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh không mua thêm bất kỳ món đồ nào khác, chỉ mang theo một ít rau củ và trái cây tươi, được lấy từ trong không ra.
Thời tiết dần trở lạnh, tại các chợ, việc tìm thấy trái cây ngày càng khó khăn.
"Chị dâu, nhà xây tới đâu rồi?" Trương Vũ mở đầu câu chuyện.
"Tầng ba và tầng bốn đã hoàn thành gần hết, chỉ còn chờ giường và tủ được chuyển tới. Tầng năm và tầng sáu đang được trát xi măng. Còn tầng trên cùng sẽ là sân thượng để phơi chăn gối và các vật dụng khác."
Chị dâu vừa đi vừa giới thiệu chi tiết về tiến độ xây dựng.
Nghe thấy vậy, Vương Tiểu Thanh không khỏi ngạc nhiên nói: "Tốc độ xây thật nhanh! Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi đã có thể xây được nhiều tầng như thế này rồi."
Nói xong, trong lòng cô lại nghĩ tới mảnh đất trơ trụi ở Thương Hải.
"Đúng vậy, đội thợ này có nhiều người, làm việc cũng rất hiệu quả. Hơn nữa thời tiết mùa thu mát mẻ cũng giúp cho tiến độ thi công nhanh hơn."
Chị dâu cũng cảm thấy hết sức hài lòng với tiến độ của toàn bộ công trình
Lên tới tầng hai, chị dâu nhiệt tình pha một ấm trà ngon mời hai người thưởng thức.
"Lát nữa chị đi tìm thợ mộc để giục bọn họ mang một chiếc giường tới. Lúc trước bọn chị đã đặt tới mười hai chiếc giường, chắc bây giờ cũng đã làm xong khá nhiều rồi. Đợi lát nữa chị sẽ bảo họ đưa một chiếc giường lên trên tầng ba, hai em nghỉ ngơi ở trên tầng ba đi, không cần đi về Phong Thu Loan nữa."
Chị dâu vừa nói, đồng thời cũng lấy hạt dưa, đậu phộng và táo đỏ ra để mời vợ chồng họ.
"Thế thì tốt quá! Như vậy bọn em có thể ở đây lâu dài rồi." Trương Vũ vui vẻ đồng tình với kế hoạch của chị dâu.
Dù sao thì anh cũng chỉ ở nhà có vài ngày mà thôi, nên ở lại thị trấn cũng hợp lý hơn là đi về quê.
Vương Tiểu Thanh chợt suy nghĩ: "Chị dâu, tòa nhà này có mấy phòng vậy? Là ba phòng mỗi tầng phải không?"
Cô âm thầm tính toán, tổng cộng có bốn tầng và mười hai giường ngủ, đúng là mỗi tầng có ba phòng.
"Đúng rồi, Tiểu Thanh đúng là tinh ý. Bọn chị cũng nghe theo lời khuyên của em, thay vì làm nhà vệ sinh chung, bọn chị đã chuyển sang làm nhà vệ sinh riêng cho từng phòng. Như vậy không gian của mỗi phòng sẽ rộng rãi hơn chút." Chị dâu vừa nghĩ tới khách sạn sắp khai trương, trong lòng không khỏi dâng lên sự chờ mong.
"Chị dâu, hai người định thuê người phụ giúp không?" Trương Vũ thắc mắc, dựa theo tình huống hiện tại, với khối lượng công việc như vậy, một mình chị dâu không thể quán xuyến hết.
"Ban đầu chỉ định gọi mẹ giúp đỡ, nhưng mẹ bận trông Tiểu Ngọc. Thỉnh thoảng mẹ còn giúp Trương Dũng rửa bát đĩa. Nhưng công việc khách sạn thì không đơn giản như vậy. Quầy lễ tân phải luôn có người trông coi, em nói xem có đúng không, khi khách trả phòng, phải có người nhanh chóng đi dọn dẹp và thay ga giường gì đó. Chị tính những công việc này cứ để người trong nhà làm trước, có thể tiết kiệm tiền cũng tốt. Nếu sau này khách sạn làm ăn phát đạt, thì thuê thêm người phụ giúp dọn dẹp cũng chưa muộn."
Chị dâu vừa nói vừa thể hiện sự tiết kiệm và biết lo toan cho gia đình.
Dù sao trước mắt khách sạn cũng chưa có lợi nhuận, nếu như lúc này dùng tiền thuê người làm sẽ rất tốn kém.
"Chị dâu tính như vậy cũng hợp lý." Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh liếc nhìn nhau rồi gật đầu đồng tình.
Chẳng bạo lâu sau, bà Vương dẫn hai đứa trẻ đi về nhà. Bây giờ Tiểu Thạch đã đến tuổi đi học, mỗi ngày đều cần bà Vương đưa đi học và đón về.
"Con trai, Tiểu Thanh, về rồi à, mau cho mẹ xem cháu nội mập mạp của mẹ nào!" Bà Vương vội vàng bước tới nhìn Tiểu Lỗi.
Vương Tiểu Thanh bế con trai qua cho bà.
"Chú út, thím út!" Tiểu Thạch và Tiểu Ngọc cũng chạy tới xem em bé.
Chị dâu nhanh chóng đi xuống dưới lầu, đi tìm thợ mộc mang giường lên, vì nếu để trời tối thì sẽ bất tiện.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn bắt đầu bật sáng, Trương Dũng trổ tài nấu nướng, chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn với tám món ăn và một bát canh nóng hổi.
"Anh, sao anh lại nấu nhiều món như vậy?" Vương Tiểu Thanh kinh ngac hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-386.html.]
Cô đang trong giai đoạn cho con b.ú nên cô rất nhanh đói, nhìn thấy mâm cơm đầy ắp như vậy, cô không khỏi thèm thuồng.
"Bây giờ nhà mình có tám người, nấu chín món cũng không tính là nhiều mà!" Trương Dũng vừa cười vừa bưng các món ăn đậm đà, thơm ngon lên bàn.
Bữa tối hôm đó, Vương Tiểu Thanh ăn rất ngon miệng, cô bất ngờ khi mình có thể ăn hết hai bát cơm.
Cô âm thầm cảm thán, dường như tài nấu ăn của mình còn thua xa anh cả! Ngẫm lại thật sự thấy xấu hổ. Những năm qua, do nhiều lý do mà số lần cô xuống bếp nẫu ăn rất ít.
Sau bữa tối, Trương Vũ chủ động giúp anh trai dọn dẹp tầng một, trong khi đó chị dâu lên lầu giúp Vương Tiểu Thanh trải giường.
Chiếc giường mới được chuyển đến tầng ba, chỉ cần trải nệm là có thể sử dụng ngay.
"Chị dâu, chị chỉ cần lấy chăn thôi, em có sẵn ga trải giường ở đây rồi." Vương Tiểu Thanh lấy từ túi hành lý ra một bộ ga trải giường sạch sẽ.
Chị dâu nhận lấy và đi lên tầng ba.
Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng bế Tiểu Lỗi vào lòng và cho con trai bú.
Nhìn thấy con trai bé nhỏ say mê b.ú sữa, trong lòng Vương Tiểu Thanh ngập tràn tình yêu thương của mẹ.
Lúc này mới khoảng chín giờ tối, vẫn còn sớm, những Tiểu Lỗi đã bắt đầu có chút buồn ngủ.
Đợi tới khi các em bé ngủ say, người lớn liền quây quần lại trò chuyện với nhau.
Bà Vương cẩn thận đắp chăn cho các cháu rồi cũng bước ra ngoài ngồi trò chuyện cùng mọi người.
"Tiểu Vũ, Tiểu Thanh, chuyện phân công công việc của hai đứa sao rồi?" Bà Vương hỏi với vẻ quan tâm.
Trương Vũ thật thà trả lời lại: "Mẹ, vẫn chưa có kết quả đâu, chắc phải đợi thêm tầm mười ngày nữa mới biết được cụ thể sẽ đi đâu."
Nghe Trương Vũ nói vậy, Trương Dũng không khỏi thở dài. Anh vừa thấy vui mừng vì em trai sắp có cơ hội mới nhưng đồng thời cũng thấy không nỡ khi bọn họ đi xa.
"Vậy chắc sau này hai đứa sẽ ít có dịp về quê rồi." Trương Dũng nói với vẻ tiếc nuối.
Trương Vũ hiểu tâm trạng của anh trai, nên nhanh chóng an ủi: "Chuyện này cũng chưa chắc đâu anh, biết đâu bọn em được phân về thành phố Hành thì sao!"
Mặc dù trong lòng Trương Vũ biết rằng khả năng này rất nhỏ, bởi vì hầu hết các đơn vị tốt phần lớn đều đóng quân ở phía Bắc hoặc các vùng biên giới có triển vọng phát triển mạnh.
Cả nhà cứ như vậy trò chuyện rôm rả được một lúc, sau đó người nào về phòng người nấy để nghỉ ngơi.
Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh bế con trai tới phòng thứ nhất lên tầng ba, căn phòng này quả thật như lời chị dâu nói đã được dọn dẹp sạch sẽ, không một hạt bụi.
Một tuần sau, cả gia đình ba người lên tàu đi đến Thượng Hải.
Vào ban đêm, Vương Tiểu Thanh đưa con trai vào trong không gian, còn ban ngày thì ở trong toa tàu, dù sao trong toa tàu không khí ngột ngạt và chật chội, cô sợ con trai sẽ không thoải mái.
Khi đến Thượng Hải, đã là buổi chiều, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ ngồi xe buýt đến nhà Hiểu Yến.
“Cốc cốc cốc…” Trương Vũ gõ cửa.
“Đến đây~” giọng của Hiểu Yến ở bên trong nhà vang lên.
Khi Hiểu Yến mở cửa ra, cô ngạc nhiên vô cùng.
“Tiểu Thanh~ cậu đến rồi!”
“Mẹ ơi~” Hiểu Yến vừa dứt lời thì cô con gái Tiểu Lệ của cô cũng ở bên trong hét lên.
“Ôi~ Tiểu Thanh, anh Trương mau vào nhà đi, đây là con trai của cậu à? Đáng yêu quá đi mất.”