Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 385
Cập nhật lúc: 2025-03-11 14:00:06
Lượt xem: 14
"Đừng xấu hổ, thử một lần, được không? Nếu không giảm bớt được thì thôi."
Nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đau đớn như vậy, chuyện này không thể chậm trễ thêm, Trương Vũ quyết định sẽ ra tay.
Cuối cùng, tình trạng tắc tia sữa cũng được giải quyết, Vương Tiểu Thanh cảm thấy dễ chịu hơn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trương Vũ nằm trên giường, chép chép miệng, nghĩ thầm thì ra sữa mẹ có vị ngọt như vậy.
Nửa tháng sau, Vương Tiểu Thanh tham gia kỳ thi cuối kỳ, còn Trương Vũ phải đợi thêm một tuần nữa mới đến kỳ thi của mình.
Trước ngày diễn ra kỳ thi, giáo viên đã triệu tập cả lớp lại tổ chức một buổi họp lớp.
Trọng điểm của cuộc họp là để thông báo cho mọi người về việc phân công công tác. Cụ thể thì phải chờ đến khi có kết quả thi tốt nghiệp, nhà trường mới quyết định phân công công việc.
Nhà trường sẽ ưu tiên bố trí công việc ở quê hương, nhưng nếu có trường hợp đặc biệt hoặc mong muốn cá nhân, sinh viên có thể nộp đơn xin làm việc ở nơi khác, mặc dù quá trình đó có thể sẽ phức tạp hơn.
Về phần được phân công giảng dạy ở trung học hay tiểu học sẽ phụ thuộc vào kết quả thi tốt nghiệp của mỗi người.
Vương Tiểu Thanh lắng nghe và ghi nhớ kỹ lời thầy dặn.
Trước mắt Trương Vũ vẫn chưa biết mình sẽ được phân công công tác ở đâu.
Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng, đợi đến khi biết được nơi Trương Vũ được phân công, cô sẽ xin điều chuyển theo chồng.
Sau khi Vương Tiểu Thanh hoàn thành các môn thi, cô liền toàn tâm toàn ý, dành toàn bộ thời gian để chăm sóc con trai.
Mỗi khi cô đưa Tiểu Lỗi ra ngoài hít thở không khí trong lành, lòng cô luôn ngập tràn niềm vui.
Cái tên "Tiểu Lỗi" là nhũ danh mà Trương Vũ đặt cho cậu bé vì bọn họ vẫn chưa nghĩ ra tên chính thức, cho nên tạm thời sẽ dùng cái tên thân mật này để gọi con trai.
Một ngày nắng đẹp, gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, dì Lý cùng Vương Tiểu Thanh mang theo Tiểu Lỗi ra ngoài đi dạo, cùng nhau tận hưởng phong cảnh tuyệt vời của thiên nhiên.
Đang đi, Vương Tiểu Thanh không kìm được mà nói: "Dì Lý, trong khoảng thời gian này, dì thật sự đã giúp đỡ gia đình cháu rất nhiều! Nếu có thể, cháu hy vọng dì có thể tiếp tục giúp đỡ gia đình cháu trông nom nhà cửa. Nhưng cũng có một chuyện cháu muốn báo trước với dì: Chính là qua một khoảng thời gian nữa, có thể bọn cháu sẽ theo đơn vị quân đội chuyển đến nơi khác, không thể ở lại thành phố Tương được nữa."
Thấy việc mình sắp sửa phải rời đi, Vương Tiểu Thanh cảm thấy tốt nhất nên nói sớm cho dì Lý biết, và có thể biết được ý định của dì.
Nghe vậy, dì Lý trả lời ngay mà không có chút do dự: "Đồng chí Vương, giữa chúng ta không cần phải vòng vo. Nếu hai người ở lại thành phố Tương, dì rất vui lòng tiếp tục ở lại giúp đỡ. Nhưng nếu bảo di chuyển đến thành phố khác sinh sống thì dì không muốn lắm. Dù sao dì cũng sinh ra và lớn lên ở đây, quen thuộc với môi trường hoàn cảnh ở đây, đi đến nơi xa lạ dì sợ bản thân không thích nghi được."
Từ trước tới nay dì Lý vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, thẳng thắn biểu đạt ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
"Được rồi, dì Lý, cháu hiểu và tôn trọng quyết định của dì. Vậy thì một tuần nữa bọn cháu sẽ về quê, đến lúc đó cháu sẽ thanh toán toàn bộ tiền lương cho dì."
Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Dù trong lòng cô vẫn mong dì Lý có thể đi cùng gia đình cô, nhưng dù sao đây cũng là quyết định của người ta .
Người thân của dì Lý đều ở thành phố Tương, đương nhiên dì ấy không muốn rời xa.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc sau này sẽ phải tự mình chăm sóc con, Vương Tiểu Thanh không khỏi có chút lo lắng, sợ đến lúc đó sẽ luống cuống tay chân.
May mắn thay, cô còn có một không gian đặc biệt, nơi đó không có bất kỳ nguy hiểm gì, còn có thể mang lại cho cô nhiều tiện lợi.
Chẳng hạn như không cần vội vàng xuống bếp nấu nướng, bởi vì đã có sẵn thức ăn dự trữ bên trong không gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-385.html.]
Sau này. chỉ cần Trương Vũ có thời gian rãnh. anh có thể chuẩn bị thêm đồ ăn và lưu trữ trong không gian là được.
Vương Tiểu Thanh bắt đầu lên kế hoạch để bản thân có thể dễ dàng ứng phó với cuộc sống nuôi dạy con cái.
Một tuần trôi qua, Trương Vũ thuận lợi hoàn thành kỳ thi của mình.
Còn việc phân công công tác cụ thể thì phải chờ khoảng mười ngày nữa mới biết được kết quả.
Ngày hôm nay trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, Trương Vũ đưa cho dì Lý tờ tiền một trăm tệ, nói rằng đây là tiền lương tháng này của bà.
"Đồng chí Trương, như thế này có phải nhiều quá rồi không? Trước đây chúng ta đã thỏa thuận tiền lương mỗi tháng chỉ có bốn mươi tệ thôi mà!"
Dì Lý đếm tiền. vẻ mặt ngạc nhiên, không thể tin được số tiền mà mình vừa nhân. cảm thấy bản thân dì đã chiếm hời.
Trương Vũ mỉm cười giải thích: "Hai mươi tệ kia là tiền thưởng của dì. Dì đã phải vất vả thức đêm thay tã cho Tiểu Lỗi, số tiền đó là số tiền mà dì xứng đáng nhận được!"
Trương Vũ rất hài lòng đối với thái độ làm việc tận tâm của dì Lý trong suốt thời gian qua.
"Cảm ơn hai vợ chồng cháu nhiều lắm!" Dì Lý vui vẻ nhận tiền lương và xách hành lý rời đi.
Lúc này, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc trong căn nhà thuê, từng món đồ nội thất và vật dụng sinh hoạt được cất dần vào trong không gian.
Sáng hôm sau, hai vợ chồng ôm đứa con nhỏ cùng nhau lên chuyến tàu trở về quê.
Mặc dù hành trình lần này chỉ kéo dài nửa ngày, nhưng bọn họ vẫn mua vé giường nằm để tiện nghỉ ngơi.
So với ghế cứng, toa giường nằm ít người hơn, rộng rãi và thoải mái hơn, đồng thời không khí cũng trong lành hơn.
"Ông xã, mảnh đất mà chúng ta mua ở Thượng Hải đến nay vẫn chưa tìm được chủ thầu công trình phù hợp để xây dựng." Vương Tiểu Thanh lo lắng bày tỏ nỗi niềm với chồng.
Nói đến đây, Vương Tiểu Thanh không khỏi cảm thấy nhức đầu.
Trước đây, Vương Tiểu Thanh đã mua một mảnh đất ở Thượng Hải, vốn dự định sẽ xây nhà và cho thuê một phần mặt tiền. Tuy nhiên, do quy mô dự án lớn cho nên đến nay vẫn chưa tìm được người quản lý phù hợp để nhận thầu xây dựng.
Chuyện này đã được cô nhờ Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc giúp đỡ tìm kiếm thông tin.
"Vậy thì sau khi chúng ta về nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau đó sẽ lập tức khởi hành đi Thượng Hải để giải quyết việc này."
Trương Vũ cũng cảm thấy bản thân sắp nhận phân công đi làm việc ở một nơi khác.
Nếu như không tranh thủ thời gian xử lý xong những việc này. sau này có thể sẽ không có cơ hội.
Hai người cùng nhau trở về thị trấn, từ xa đã có thể nhìn thấy rõ tầng lầu phía trên quán ăn của anh cả và chị dâu.
Căn nhà này được xây thêm năm tầng, nhà cao bảy tầng ở thị trấn không có nhiều, cho nên căn nhà này trở nên nổi bật trong thị trấn.
Bên trong ngôi nhà dường như vẫn chưa được hoàn thiện, bước vào phía trước cửa, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh nhìn thấy anh cả và chị dâu đang bận rộn phục vụ khách hàng, trong quán ăn có rất nhiều người đang dùng bữa.
"Anh cả! Chị dâu!" Bọn họ gọi lớn.
Nghe thấy tiếng gọi, chị dâu nhanh chóng đặt bát đĩa xuống và nhiệt tình chào đón, sau đó gọi hai người lên lầu nghỉ ngơi: "Ôi hai em về rồi! Nhanh lên lầu nghỉ ngơi một chút đi."
Thấy một mình Trương Dũng có thể xử lý được tình hình bên trong quán ăn, chị dâu yên tâm dẫn bọn họ đi lên lầu.