Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 347
Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:43:18
Lượt xem: 27
Cô không biết lúc này trong đầu hai người kia đang nghĩ cái gì, chỉ thấy bọn họ nhận lấy tờ giấy, xem xét kỹ lưỡng rồi gật đầu đồng ý.
Sau đó, người đàn ông da ngăm đưa cho cô một chiếc chìa khóa.
Anh ta nói: “Đồng chí, số 123 ngõ Đồng Hoa trên đường Hoài Hải là một kho hàng lớn, các cô cứ giao hàng thẳng tới đó là được. Đây là chìa khóa, chúng tôi sẽ đến đó trong vòng một giờ.”
Vương Tiểu Thanh vui vẻ nhận lấy chìa khóa rồi quay người rời đi.
Người đàn ông da trắng vội vàng đứng dậy, vừa chạy về nhà lấy sổ tiết kiệm, vừa nghĩ rằng bản thân cần đến ngân hàng rút tiền mặt ngay lập tức.
Khi Vương Tiểu Thanh đã đi xa, người đàn ông da ngăm không khỏi cảm thán: “Hôm nay thực sự được mở mang tầm mắt! Không chỉ được nhìn thấy chiếc máy tính trong truyền thuyết mà còn gặp được một người bán hàng đáng tin cậy. Hy vọng sau này việc kinh doanh của chúng ta cũng thuận lợi như cô ấy...”
Sau lần giao dịch này cả hai bên đều để lại ấn tương tốt đẹp với nhau.
Có lẽ, trong tương lai, bọn họ sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa.
Đối với Vương Tiểu Thanh mà nói đây chỉ là một trong số những giao dịch thành công của cô.
Kết thúc xong, nhìn đồng hồ đã 12 giờ.
Vương Tiểu Thanh nghĩ: Nếu đã vậy rồi thì ăn trưa luôn ở ngoài.
Dù sao chỗ này cũng cách nhà Hiểu Yến khá xa, hơn nữa cô cũng đã nói trước với bọn họ rằng cô sẽ không về nhà ăn cơm trưa.
Vương Tiểu Thanh bước vào một nhà hàng, gọi hai món mặn và một món chay, thịt kho tàu, vịt bát bảo và giá xào.
Đặc biệt phải kể đến món vịt bát bảo, đây là đặc sản của Thượng Hải, trước đây Vương Tiểu Thanh chưa từng thử qua, lần này nhân tiện thưởng thức luôn.
Khi món ăn được đưa lên, Vương Tiểu Thanh gắp ngay một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, nhai kỹ để cảm nhận hương vị. Ừm... vị hơi ngọt, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu.
Còn món vịt bát bảo lại hợp khẩu vị hơn, hương vị tươi ngon, khiến người ta muốn ăn thêm.
Ăn uống no nê xong, Vương Tiểu Thanh không có việc gì làm liền đi dạo xung quanh.
Đột nhiên, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Tiểu Thanh có phải cậu không?”
Giọng nói phát ra từ phía sau, Vương Tiểu Thanh nghe thấy liền quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ đang đứng đó, mỉm cười nhìn cô.
Trong thoáng chốc, Vương Tiểu Thanh cảm thấy người này rất quen thuộc.
“Tiêu Bình”.
Cuối cùng, cái tên trong ký ức sâu thẳm hiện lên, Vương Tiểu Thanh nhận ra người trước mặt chính là người bạn thân duy nhất của nguyên chủ ở Thượng Hải.
“Đúng rồi, lâu rồi không gặp! Cậu về rồi à? Dạo này mọi việc ổn cả chứ? Hiện tại cậu sống ở đâu?” Tiểu Bình bước nhanh đến, quan tâm hỏi han.
Tiểu Bình vui mừng nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh.
“Không, mình đang học đại học ở thành phố Tương, hiện tại nghỉ hè nên về chơi một chút.”
Vương Tiểu Thanh không quá quen thuộc với Tiểu Bình, chỉ coi cô ấy như một người bạn bình thường.
“Thật à, cậu đỗ đại học rồi, tuyệt quá!” Tiểu Bình vui vẻ nói.
Tiểu Bình nhìn Vương Tiểu Thanh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
Tiểu Bình cẩn thận quan sát người bạn cũ đã lâu không gặp, phát hiện Vương Tiểu Thanh càng ngày càng trở nên xinh đẹp rạng rỡ, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua nhanh chóng.
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm: “Còn cậu thì sao, vẫn làm việc ở nhà máy đó sao? Chắc là cậu đã kết hôn rồi nhỉ?”
“Ừm, mình thì vẫn làm ở chỗ cậu bán công việc cho. Chồng mình cũng làm việc ở nhà máy đó! Vì vậy bây giờ chúng mình đã dọn đến sống trong khu nhà tập thể mà cậu từng ở trước đây. Đôi khi nghĩ lại, đúng là một sự sắp đặt đầy duyên phận.” Tiểu Bình cảm thán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-347.html.]
Nghe thấy vậy, Vương Tiểu Thanh cũng cảm thấy thật kỳ diệu. Sự sắp đặt của số phận luôn bất ngờ nhưng lại mang theo một liên kết kỳ lạ.
“Thật tuyệt.”
Vương Tiểu Thanh không phải là nguyên chủ, nên cô không có nhiều ký ức hay cảm xúc gì về cuộc sống trước đây.
“À, Tiểu Thanh, cậu... về rồi, cậu đã gặp mẹ kế của cậu chưa?”
Tiểu Bình nhìn Vương Tiểu Thanh, trong ánh mắt lộ ra chút lo lắng và do dự.
Tiểu Bình không biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ ra sao, nên lúc nói chuyện rất thận trọng.
Vương Tiểu Thanh mỉm cười, khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng cô không gặp mẹ kế. Giọng nói của cô bình tĩnh và kiên định: “Chúng tôi đã không còn liên quan gì từ lâu rồi.”
Nghe thấy vậy, Tiểu Bình thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Bình nhớ lại mẹ kế từng đối xử tệ bạc với Vương Tiểu Thanh, không khỏi thở dài nói: “Cũng đúng, nghĩ lại những gì mà bà ta đã làm với cậu trước đây, giờ đây cuối cùng bà ta cũng nhận quả báo.”
Trên gương mặt Tiểu Bình hiện lên một kích động khó giấu.
“Quả báo gì?” Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi. Cô không rõ đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tiểu Bình kích động như vậy.
“Cậu không biết à? Con gái bà ta, chính là Vương Mộng Mộng đó, cô ta đang mang thai! Nhưng chồng của cô ta lại bỏ đi mất rồi. Giờ đây, cô ta phải đi làm với cái bụng bầu to tướng, cậu nói xem, đây chẳng phải là quả báo sao?”
Tiểu Bình kể chuyện này xong trong giọng nói có chút hả hê.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong, Vương Tiểu Thanh lại không cảm thấy vui mừng như Tiểu Bình. Tâm trạng của cô có chút phức tạp, không biết phải nói sao.
Mặc dù Vương Mộng Mộng từng đối xử không tốt với cô, nhưng nhận quả báo như vậy đối với một phụ nữ đang mang thai thì dường như quá tàn nhẫn. Từ tận đáy lòng Vương Tiểu Thanh không hề cảm thấy hả hê.
“Còn có chuyện như vậy à, mình không biết gì cả.” Vương Tiểu Thanh lẩm bẩm. Ánh mắt cô dần trở nên sâu lắng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau một hồi im lặng, Tiểu Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Ôi Tiểu Thanh, cũng muộn rồi, mình phải đi làm đây. Lúc nào rảnh thì chúng ta nói chuyện thêm nhé, có thời gian cậu đến khu tập thể tìm mình nhé.”
“Được thôi.”
Tiểu Bình rời đi, Vương Tiểu Thanh tiếp tục đi dạo quanh trung tâm mua sắm gần đó.
Nhà họ Ngô.
Chủ Nhật nắng đẹp, Lưu Thải Hồng đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, một nồi canh sườn lớn.
Bà biết con gái mình rất thích món canh này, cho nên đã nấu nhiều hơn để tối nay có thể mang về cho con gái.
Khi màn đêm buông xuống, Lưu Thải Hồng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ xong. Sau khi chào bà cụ, Lưu Thải Hồng cẩn thận đóng gói nồi canh sườn rồi đi đến căn nhà thuê của con gái.
Khi Lưu Thải Hồng đến nơi, bà ta thấy Vương Mộng Mộng đang ngồi ăn cơm trước bàn.
"Mẹ, mẹ đến rồi!" Vương Mộng Mộng ngẩng đầu lên, mỉm cười nói, không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Bởi vì mỗi chủ nhật, Lưu Thải Hồng đều đúng giờ đến thăm cô và mang theo những món ăn ngon.
Lưu Thải Hồng đặt nồi canh sườn lên bàn, ánh mắt rơi vào đĩa đậu phụ giản dị trước mặt con gái, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa.
Bà thầm tiếc cho cuộc sống giản dị của con gái, nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng: "Mộng Mộng, mẹ mang canh sườn mà con thích nhất đến đây, con ăn khi còn nóng nhé."
Lời vừa dứt, Vương Mộng Mộng đã ngửi thấy mùi hương thơm phức tỏa ra từ trong bát canh.
Cô không thể chờ đợi thêm nữa, mở nắp ra, tham lam hít hà mùi hương quen thuộc và quyến rũ, sau đó từng thìa từng thìa nước canh ngon lành được cô đưa vào miệng, tận hưởng sự ấm áp và tình thương của mẹ.
Nhìn biểu cảm thỏa mãn của con gái, Lưu Thải Hồng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Dù cuộc sống không giàu có, nhưng niềm hạnh phúc đơn giản này càng khiến tình cảm mẹ con thêm sâu đậm.
Trong căn nhà thuê nhỏ này, đầy ắp tình yêu thương và sự ấm áp. Nhưng Lưu Thải Hồng cau mày, nhìn chằm chằm nhìn vào bụng của con gái, trong lòng ngập tràn lo lắng và bất an.