Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 344

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:43:12
Lượt xem: 14

Lúc này, Vương Tiểu Thanh đứng bên cạnh không thể không nhắc nhở: “Hiểu Yến, tôi nghe người ta nói phụ nữ mang thai cũng cần phải kiểm soát chế độ ăn uống đúng mức. Nếu ăn quá nhiều, em bé sẽ lớn quá, đến lúc sinh có thể sẽ gặp khó khăn, thậm chí có nguy cơ khó sinh nữa. Vì vậy, cậu có thể nên ăn ít lại một chút, nhất là bữa tối, cần phải chú ý hon."

Mặc dù Vương Tiểu Thanh không có kinh nghiệm sinh nở, nhưng khi còn ở thời hiện đại, cô thường nghe bạn bè và người thân nói về những điều cần lưu ý khi mang thai, cho nên cũng biết chút ít.

“Cậu nói đúng, trước đó bác sĩ cũng đã nhắc nhở tớ, vậy tớ chỉ ăn một bát thôi.” Lưu Hiểu Yến vừa lẩm bẩm vừa nhìn xuống bụng mình một cách bất lực.

Đúng là một giai đoạn khó khăn! Mấy tháng đầu thai kỳ do ốm nghén nên không thể ăn được gì, khó khăn lắm mới đến lúc nsắp sinh, lại cảm thấy lo lắng em bé quá to sẽ khó sinh.

“Đợi sinh xong rồi ăn nhiều hơn.”

Mặc dù Vương Tiểu Thanh nói như vậy nhưng tay vẫn không ngừng gắp thức ăn vào bát của Lưu Hiểu Yến, sợ cô ăn ít quá sẽ thiếu dinh dưỡng.

Sau khi ăn xong, Lưu Hiểu Yến định đứng dậy đi rửa bát thì bị Vương Tiểu Thanh ấn một cái trở lại chỗ ngồi.

“Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi đi, để tớ rửa.”

Nói xong, Vương Tiểu Thanh liền bê bát đĩa đi vào bếp. Lưu Hiểu Yến nhìn bóng dáng bận rộn của Vương Tiểu Thanh, lòng cảm thấy ấm áp. Có một người bạn tốt và chu đáo như vậy, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Rửa bát xong, hai người nhàn nhã nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, bọn họ chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh nắng buổi chiều tràn qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt, bọn họ mới từ từ tỉnh dậy.

Dọn dẹp lại một chút, hai người quyết định ra công viên gần đó đi dạo, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-344.html.]

Dạo bước trên con đường nhỏ trong công viên, Vương Tiểu Thanh bắt đầu kể cho Lưu Hiểu Yến nghe về số phận của những thanh niên tri thức khác trong thôn.

Khi nhắc đến Trương Hồng Châu, cô không khỏi thở dài: “Thật không ngờ, Trương Hồng Châu lại có bản lĩnh như vậy, có thể trốn thoát thành công!”

Lưu Hiểu Yến nghe xong, trong lòng cũng thầm khâm phục.

Cô biết để thoát khỏi hoàn cảnh đó không phải chuyện dễ dàng, mà Trương Hồng Châu đã làm được, điều này thực sự đáng khen ngợi.

Thực ra Vương Tiểu Thanh không có thiện cảm với Trương Hồng Châu, nhưng lúc này đây cũng không nhịn được mà nói: "Đúng vậy, lúc nghe được tin này tớ cũng rất bất ngờ”

Tuy rằng trong lòng có chút chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận rằng Trương Hồng Châu quả thực rất mạnh mẽ.

Hai người ngồi trong công viên, vừa nói chuyện phiếm, vừa nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, bóng đêm lặng lẽ buông xuống.

Cả hai quay trở về nhà.

"Hiểu Yến, em về rồi! Anh vừa định đi tìm em. Sau này nên về nhà sớm một chút, buổi tối nhiều muỗi lắm.”

Giả Nam Ngọc vừa nhìn thấy Lưu Hiểu Yến, lập tức bước tới, lo lắng nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lưu Hiểu Yến, hoàn toàn không để ý đến bên cạnh Lưu Hiểu Yến còn có thêm một người.

Lưu Hiểu Yến thấy vậy, mỉm cười, cố ý nói lớn với Giả Nam Ngọc: "Nam Ngọc, anh xem người bên cạnh em là ai?” Nghe thấy vậy, Giá Nam Ngọc giống như bừng tỉnh, quay đầu lại, nhìn theo hướng tay của Lưu Hiểu Yến.

Khi nhìn rõ người bên cạnh Lưu Hiểu Yến, anh không khỏi kinh ngạc kêu lên:

“Ôi, đồng chí Vương, là cô à! Thật ngại quá, thật ngại quá, trời tối, ánh sáng không rõ, tôi không nhận ra cô đã đến. Cô là khách quý đấy. Hiểu Yến đã nói không biết bao nhiêu lần chuyện muốn đi tìm cô, mời vào nhà ngồi!”

Giả Nam Ngọc vừa nói vừa nhanh chóng né sang một bên để nhường đường, đồng thời nhiệt tình mời khách vào nhà. Vào đến nhà, Giả Nam Ngọc nhanh nhẹn rót hai cốc nước mang đến, trong đó có một cốc có thêm một ít lá trà.

Loading...