Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 336
Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:42:56
Lượt xem: 16
"Trưởng thôn, thím."
Vương Tiểu Thanh thấy cửa mở, hai vợ chồng trưởng thôn đang ăn cơm.
"Ôi, Tiểu Vương đến chơi, ăn cơm chưa, vào ăn cơm cùng."
Vợ trưởng thôn nhiệt tình mời cô đi vào, Vương Tiểu Thanh vốn rất hào phóng, mỗi lần tặng quả, toàn là đồ tốt.
"Cháu ăn rồi, thím, cháu về nghỉ hè nên qua thăm mọi người một chút."
Vương Tiểu Thanh đặt túi trái cây lên bàn, ánh mắt hai vợ chồng đều sáng lên.
"Tiếu Vương à, sau này không cần khách sáo như thế, lần nào đến cũng mang đồ."
Trưởng thôn nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
"Trưởng thôn, mỗi ngày chú đều vì việc trong thôn mà lo lắng vất vả, đây chỉ một chút tâm ý mà thôi."
Vương Tiểu Thanh biết trưởng thôn thích nhận quà nhưng cũng muốn giữ danh tiếng.
"Tiểu Vương, cô có biết không, vợ Nhị Cẩu bỏ trốn rồi, chính là Trương Hồng Châu đấy."
Vợ trưởng thôn không thể kìm nổi, bắt đầu tám chuyện.
"Ồ, Trương Hồng Châu bỏ trốn rồi ? Chạy đi đâu thế?"
Vương Tiểu Thanh không biết gì về chuyện này.
"Chuyện này xảy ra khi bọn cháu nhập học, cô ta để lại một tờ giấy nói là về nhà mẹ đẻ, rồi không quay lại đây nữa."
Vợ trưởng thôn vừa ăn cơm vừa kể.
"Thế Nhị Cẩu không báo cảnh sát hay đi tìm cô ta sao?"
Vương Tiểu Thanh nghĩ chuyện này đoán chừng sẽ không đơn giản như vậy.
"Báo cảnh sát cũng vô ích thôi, Trương Hồng Châu chưa làm đăng ký kết hôn với Nhị Cẩu, nên cậu ta không có quyền gì để báo cảnh sát."
Vợ trưởng thôn càng kể càng hăng, còn trưởng thôn ngồi bên lại không nói gì, nhưng trong lòng đã rõ như gương.
"Ồ."
Vương Tiểu Thanh không ngờ Trương Hồng Châu lại có chí khí như vậy, có thể thoát khỏi ngôi làng này.
"Sau đó Nhị Cẩu còn đích thân đến Thượng Hải tìm cô ta, nhưng mà không tìm được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-336.html.]
Vợ trưởng thôn ăn xong miếng cơm cuối cùng nói tiếp: "Nhị Cẩu cũng tốt đấy chứ,
không tìm được cũng đành chịu."
Vương Tiểu Thanh thầm nghĩ, chẳng lẽ Trương Hồng Châu đã thi đậu đại học?
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị cô bác bỏ, vì Trương Hồng Châu đâu có thời gian ôn thi, nếu cô ta mà ôn thi chắc chắn sẽ bị nhà Nhị Cẩu phát hiện.
"Trưởng thôn, thím, cháu về trước đây." Vương Tiếu Thanh đứng dậy cáo từ.
"Đi cẩn thận nhé."
Hai vợ chồng trưởng thôn đưa cô ra tới tận cửa.
Vợ trưởng thôn xoay người vào, vội vã kiểm tra túi trái cây.
"Ôi, ông nó, đúng là đồ tốt, trái nào cũng căng mọng, lại còn rất tươi mới."
"Lát nữa chia cho bọn trẻ một ít."
Con trai, con dâu và con gái của trưởng thôn đều làm việc trên thị trấn, cháu nội sau khi đi học cũng đưa lên thị trấn học.
"Được, con trai và con gái mỗi đứa một ít, chúng ta giữ lại hai trái để thưởng thức."
Vợ trưởng thôn không thiên vị con trai hay con gái, cái gì tốt đều chia đều cho cả hai.
Trưởng thôn gật đầu, chuẩn bị đi ngủ
trưa.
Giữa trưa trời nắng gay gắt, Vương Tiểu Thanh vội vàng đem trái cây đến nhà đội trưởng.
Về đến nhà, trước tiên Vương Tiểu Thanh đi vào không gian sắp xếp lại hàng hóa, chuẩn bị chiều nay đi tìm anh mặt sẹo bán hàng. Trước khi khai giảng cô đã đến một lần và báo rằng mấy tháng nay không có hàng.
Lần trước khi về thăm chị dâu sinh con, cô cũng đến một lần, nói với anh mặt sẹo rằng hè sẽ quay lại.
Đã nói vậy rồi, chắc hẳn anh mặt sẹo đã chuẩn bị tiền sẵn rồi, bây giờ Vương Tiểu Thanh không cần phiếu nữa, vì phiếu sắp bị loại bỏ, cô không muốn tích trữ quá nhiều, trong không gian vẫn còn không ít phiếu, phải nhanh chóng dùng hết.
Buổi chiều, Vương Tiểu Thanh khóa cửa cẩn thận, đạp xe lên thị trấn. Trước tiên cô vào không gian thay đồ rồi mới đến chỗ anh mặt sẹo.
"Ôi, chị, cuối cùng chị cũng đến, tôi đợi chị mãi."
Anh mặt sẹo khoa trương dùng tay áo lau ghế sạch sẽ rồi đưa giấy bút qua cho cô.
Vương Tiểu Thanh nhận lấy, viết lên giấy: "Anh cần hàng gì?".
Anh mặt sẹo viết danh sách hàng cần mua rồi đưa cho Vương Tiểu Thanh. Cô lấy máy tính ra, tính toán giá cả.