Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:38:42
Lượt xem: 10

Đại Hổ hưng phấn đến mức gần như không thể giấu được. "Vậy được rồi, Mộng Mộng, em ở nhà ngủ một giấc đi, buối tối anh trở về nấu cơm cho em ăn".

Đại Hổ đắp chăn cho Vương Mộng Mộng xong, chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên cầm theo chiếc túi mà ban

nãy Vương Mộng Mộng xách về.

Vương Mộng Mộng ngủ say, Đại Hố cầm sổ tiết kiệm đến phòng trọ cũ của hắn ta, nhét túi đựng sườn và trái cây vào túi hành lý. Còn sổ tiết kiệm thì Đại Hổ nhét vào túi bên trong quần lót, túi bên trong quần lót là hắn ta tự may.

Đại Hổ không dám chậm trễ, trực tiếp đi thẳng đến nhà ga.

Chiều tối, trời cũng đã tối, Vương Mộng Mộng tỉnh giấc, mở mắt nhìn căn phòng tối om.

"Đại Hổ ~ Đại Hổ ~".

Vương Mộng Mộng buồn bực sao trời đã tối rồi mà Đại Hổ vẫn chưa về.

Vương Mộng Mộng xốc chăn lên rồi bật đèn, nhìn nhìn quanh nhà, quả nhiên Đại Hổ không có ở nhà.

Thấy đói bụng, nên Vương Mộng Mộng đi nấu cơm, định hâm nóng lại sườn.

"Ơ, túi của mình đâu rồi?".

Vương Mộng Mộng ngạc nhiên, rõ ràng túi để trên bàn, sao lại không thấy nữa.

Vương Mộng Mộng tìm một lúc cũng không thấy, đoán Đại Hổ đã cất đi. Chỉ còn cách hâm nóng lại thức ăn thừa mà Đại Hổ đã xào từ buổi trưa để ăn tạm.

Ăn cơm xong, Vương Mộng Mộng đợi mãi vẫn không thấy Đại Hổ về, chuẩn bị ra ngoài đi tìm thử.

Vương Mộng Mộng cầm chìa khóa ra ngoài, đến chỗ căn nhà cho thuê mặt tiền mà lần trước Đại Hổ từng dẫn cô đi xem.

Chủ nhà sống trên lầu, Vương Mộng Mộng bước đến gõ cửa.“Cốc cốc cốc ~”.

“Ai đấy?” Chủ nhà đang ăn cơm.

“Xin chào, xin hỏi đồng chí có thấy chồng tôi không? Anh ấy nói đến tìm đồng chí để xem nhà”.

Vương Mộng Mộng tỏ ra khá lịch sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-331.html.]

“Không có, hôm nay không có ai đến tìm tôi xem nhà cả”. Chủ nhà lắc đầu.

Trong lòng Vương Mộng Mộng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Đại Hổ còn có thể đi đâu đây?

Vương Mộng Mộng nhớ ra Đại Hổ có một căn phòng trọ, nhưng chính cô cũng không biết căn phòng trọ của Đại Hổ ở đâu.

Vương Mộng Mộng đi lang thang trên phố suốt một giờ, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đại Hổ ở đâu, đành lủi thủi quay về nhà.

Tối hôm đó, Vương Mộng Mộng mất ngủ. Hôm nay cô vừa đưa sổ tiết kiệm cho Đại Hổ, vậy mà Đại Hổ lại biến mất. Anh ấy có thể đi đâu chứ?

Sáng hôm sau, Vương Mộng Mộng đến nhà máy với tinh thần mơ màng, cô xin nghỉ một ngày.

“Đồng chí Vương, cô không thể cứ mãi xin nghỉ như thế này được. Tuần trước cô vừa xin nghỉ hai ngày, mà hôm qua lại là ngày nghỉ nữa”. Nhân viên phòng nhân sự cau mày.

Vương Mộng Mộng mím môi: “Xin lỗi, đây là lần cuối tôi xin nghỉ trong tháng này”.

Phòng nhân sự cũng không nói gì thêm, dù sao Vương Mộng Mộng cũng chỉ là công nhân tạm thời, lương thấp hơn so với công nhân chính thức một chút, nên cũng không thể nghiêm khắc quá.

Vương Mộng Mộng đi đến nhà máy nơi Đại Hổ làm việc, nói là muốn tìm Lý Đại Hổ.

“Cô đợi một lát, tôi đi gọi người”.

Bảo vệ đi vào xưởng gọi người, Vương Mộng Mộng rất khẩn trương, hy vọng Đại Hổ sẽ xuất hiện, nếu không thì cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

Vài phút sau, bảo vệ dẫn theo một đồng chí trung niên đeo kính đến.

“Đồng chí, đây là quản đốc xưởng của chúng tôi”. Bảo vệ giới thiệu.

“Chào quản đốc, xin hỏi Lý Đại Hổ đâu?”.

Vương Mộng Mộng nhìn phía sau không có ai khác, Đại Hổ không đi làm sao?

“Xin chào, đồng chí Lý Đại Hổ đã ứng trước nửa tháng lương của anh ấy từ hôm trước, hôm nay thì không đi làm”. Quản đốc nhìn Vương Mộng Mộng.

“Anh ấy sau này không đến làm nữa à?”. Vương Mộng Mộng nghe xong giống như sét đánh ngang tai, thoáng cái mặt mũi tái nhợt.

“Cái đó thì chúng tôi cũng không biết, nhưng những nhân viên nghỉ việc không có lý do như thế này, chúng tôi có thể sẽ xem xét việc sa thải”.

Quản đốc đoán là Vương Mộng Mộng cũng không tìm thấy Đại Hổ.

Loading...