Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 330

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:38:40
Lượt xem: 9

"Mẹ ngày nào cũng có đồ ăn, được rồi, nhanh về đi, nếu Đại Hổ dám bắt nạt con, con cứ nói với mẹ, xem mẹ có đánh c.h.ế.t nó không".

Lưu Thải Hồng đưa con gái ra đến cửa, đến khi không còn thấy bóng dáng của con gái nữa mới quay lại.

Vương Mộng Mộng xách túi, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Đại Hổ ở nhà chờ đợi trong lo lắng, hành lý của hắn ta đã chuẩn bị xong, để ở phòng trọ trước kia hắn ta ở.

Quần áo mang đến chỗ Vương Mộng Mộng đều là quần áo cũ, quần áo đẹp và những đồ quan trọng đều để ở phòng trọ cũ của hắn ta.

Bây giờ chỉ còn chờ Vương Mộng Mộng mang sổ tiết kiệm đến, là hắn ta có thể đi ra thành phố ven biển làm ăn, nghĩ đến việc mình sắp phát tài, tâm trạng Đại Hổ có chút kích động.

Cuối cùng Vương Mộng Mộng cũng trở về, Đại Hổ kìm nén cảm xúc, không hề tỏ ra quá tham lam, nếu không Vương Mộng Mộng sẽ nghi ngờ, lúc đấy hắn ta sẽ tiêu đời.

"Mộng Mộng, em về rồi, em có biết không, tối hôm qua em không có ở nhà, anh cả đêm mất ngủ, nhớ em không ngủ được".

Đại Hổ ôm lấy thân hình to lớn của Vương Mộng Mộng đi đến ghế sofa.

Nghe những lời này, tâm trạng của Vương Mộng Mộng lập tức tốt hơn.

"Đại Hổ, đây là đồ ăn và trái cây mẹ đưa cho chúng ta".

"Để anh rửa táo cho em ăn".

Đại Hổ lấy một quả táo từ túi ra rồi đi rửa.

Vương Mộng Mộng nhân cơ hội này rút sổ tiết kiệm từ trong áo lót ra, nhìn con số trên sổ tiết kiệm, vừa vặn có một nghìn tệ.

"Mộng Mộng, táo của em".

Đại Hổ giả vờ không nhìn thấy sổ tiết kiệm trong tay Vương Mộng Mộng.Vương Mộng Mộng cất sổ tiết kiệm đi, nhận lấy quả táo, thấy Đại Hổ chỉ rửa một quả.

"Sao anh không ăn?".

"Mộng Mộng, đồ ngon như này anh mua không nổi, anh là đàn ông, ăn hay không ăn không quan trọng, em ăn nhiều một chút là được rồi".

Đại Hổ nhẹ nhàng giúp Vương Mộng Mộng chỉnh lại tóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-330.html.]

Nghe những lời này, Vương Mộng Mộng lại xúc động, lấy lại bình tĩnh, lấy sổ tiết kiệm từ trong túi ra.

"Đại Hổ, đây là số tiết kiệm của mẹ em, em đã... lấy trộm nó, trong đó có một nghìn tệ".

Vương Mộng Mộng đưa sổ tiết kiệm qua.

"Mộng Mộng, anh không thể nhận, cái này, nếu mẹ vợ biết được sẽ buồn lắm".

Đại Hổ cố kìm nén ý nghĩ muốn lấy sổ tiết kiệm, nhưng miệng thì vẫn từ chối.

"Cầm lấy đi, em không muốn anh đi bán m.á.u nữa, nhưng anh nhất định phải hứa với em. Mỗi tháng anh phải trả tiền cho mẹ em, được không? Đợi khi mua được mặt bằng rồi em sẽ nói với mẹ, sổ tiết kiệm đã bị em lấy đi"

Vương Mộng Mộng nghĩ mình không thể giấu mãi được, nếu như mẹ phát hiện ra sổ tiết kiệm mất, lỡ nói là người nhà Ngô trộm mất, thì công việc cũng không giữ được nữa.

"Được, Mộng Mộng, anh sẽ viết giấy cam kết cho em".

Đại Hổ lấy giấy và bút từ trong ngăn kéo ra, viết giấy cam kết, nội dung chính là hắn ta đã nhận một nghìn đồng từ mẹ vợ, cam đoan về sau mỗi tháng sẽ trả lại tiền cho mẹ vợ.

Viết xong, Vương Mộng Mộng đọc qua, cười cười, đưa sổ tiết kiệm qua.

"Mộng Mộng, mật khẩu là gì?". Đại Hổ hỏi.

"Là ngày tháng năm sinh của em, trước đây mẹ em đưa em đi gửi tiền, em đã lén nhìn thấy".

Vương Mộng Mộng nói đến đây, lại cảm thấy bản thân đã có lỗi với mẹ.

"Được, Mộng Mộng, bây giờ đã có tiền rồi, chuyện này không nên chậm trễ, anh đi gặp ông chủ để thương lượng giá cả luôn, cổ gắng giảm thêm một chút, em có đi cùng không?"

Đại Hổ biết ngày tháng năm sinh của Vương Mộng Mộng, trước đây hắn ta đã xem qua sổ hộ khẩu của Vương Mộng Mộng, để thể hiện mình là đối tượng tốt, dĩ nhiên là phải nhớ kỹ.

"Thương lượng giá cả thì em không đi đâu, đợi tới lúc ký hợp đồng em sẽ đi".

Lần đầu tiên Vương Mộng Mộng làm kẻ trộm, cảm thấy quá mất sức, bây giờ mới có thể thả lỏng, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Loading...