Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-03-09 15:00:45
Lượt xem: 11

"Anh thích tất cả mọi thứ về em. Người ta nói muốn cuộc sống sung túc thì vợ phải mũm mĩm một chút. Béo một chút là tốt, đi ra ngoài có thể diện, ai nấy sẽ nói nhà mìnnh có điều kiện."

Đại Hổ nói lời ngọt ngào, mặc dù trong lòng không thật sự nghĩ vậy.

"Em..." Vương Mộng Mộng vẫn có chút do dự. Cho tới bây giờ cô cmhưa từng yêu ai, nên không biết lời nói của đàn ông là thật hay giả. Cô cũng không muốn chia tay với Đại Hổ.

Đại Hổ không ngờ cô nàng béo này lại khó thuyết phục đến vậy. Hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi bất ngờ đỡ lấy sau gáy Vương Mộng Mộng và hôn cô.

Vương Mộng Mộng như bị sững lại, đầu óc trống rỗng, cô không thể tin rằng Đại Hổ lại hôn mình. Mặt Vương Mộng Mộng đỏ bừng lên.

Đại Hổ sau khi hôn xong liền vội vàng quay mặt đi, hắn ta nhìn khuôn mặt béo tròn, bóng nhẫy này thì suýt chút nữa đã không giữ được bình tĩnh.

Nhưng đối với Vương Mộng Mộng mà nói, hành động này của Đại Hổ là biểu hiện của sự xấu hổ.

"Mộng Mộng, giờ thì em tin chưa? Nếu anh không thích em, sao anh lại hôn em chứ?" Đại Hổ quay đầu lại ôm lấy vai Vương Mộng Mộng.

Vương Mộng Mộng ngại ngùng gật đầu.

"Em có đói không? Để anh nấu gì cho em ăn nhé."

Đại Hổ nhìn trời sắp tối, bụng hắn cũng đã đói meo.

"Để em nấu cho, hôm qua mẹ em mang đến chút sườn."

Vương Mộng Mộng muốn thể hiện sự đảm đang của mình, lần nào cũng là Vương Mộng Mộng nấu, còn Đại Hổ thì không bao giờ tranh làm.

Hơn mười phút sau, Vương Mộng Mộng nấu xong mì sườn. Hôm qua Lưu Thải Hồng mang về năm miếng sườn.

Vương Mộng Mộng để ba miếng vào bát của Đại Hổ, còn lại hai miếng cho mình.

"Anh Đại Hồ, ăn mì đi."

"Mộng Mộng, em thật sự quá tốt, ai mà cưới được em chắc chắn sẽ rất hạnh phúc." Đại Hồ khen ngợi.

Vương Mộng Mộng nghe vậy xong, mặt lại đỏ bừng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-310.html.]

Đại Hổ ăn mì, cảm thấy hương vị không ngon lắm, nhưng dù sao cũng có vài miếng sườn bên trong.

"Mộng Mộng, em ở nhà một mình nhớ cẩn thận nhé, anh đi về trước đây, cô nam quả nữ ở cùng nhau không tốt cho danh tiếng của em đâu."

Đại Hổ ăn xong liền muốn rời đi. Đúng như người ta nói, không nên chỉ tập trung vào một người, Đại Hổ còn chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem có đối tượng khác phù hợp hơn không.

"Được."

Vương Mộng Mộng nhìn theo Đại Hổ với ánh mắt đầy tình cảm, tiễn hắn ra cửa.

Đại Hổ rời đi mà không ngoái đầu lại, còn Vương Mộng Mộng thì miễn cưỡng quay lại ăn hết bát mì.

Đại Hổ đi đến một sàn nhảy để tìm xem có cô gái nào phù hợp hại không.

Hắn ta bắt chuyện với rất nhiều người nhưng không có ai để ý đến hắn. Không phải vì lý do gì khác mà vì danh tiếng của hắn ta đã quá tệ.

Nhiều người không biết về hắn, nhưng sau khi được bạn bè nhắc nhở cũng không dám dây dưa thêm.

Đại Hổ thất vọng ra về, xem ra không thể ở lại đây lâu. Danh tiếng của hắn quá tệ, không tìm được cô gái nào nữa.

Nhưng trước khi rời đi, hắn ta nhất định phải nắm được Vương Mộng Mộng, phải kiếm được một khoản tiền từ cô mới được.

Đại Hổ lôi sổ tiết kiệm của mình ra, trong đó chỉ còn hai trăm đồng.

Số tiền này thực ra là tài sản cha mẹ để lại khi họ qua đời, ban đầu có một nghìn tệ, nhưng mấy năm qua đã bị hắn tiêu hết, chỉ còn dư lại hai trăm đồng.

Đại Hổ lắc đầu, nghĩ rằng hai trăm đồng thì chẳng làm được gì cả.

Sáng hôm sau, Đại Hổ lại mua bữa sáng và đợi dưới lầu.

Vương Mộng Mộng đầy mong đợi đi xuống lầu, thật sự thấy Đại Hổ đang đứng đó đợi mình.

"Anh Đại Hổ" Vương Mộng Mộng dịu dàng gọi.

"Mộng Mộng, anh mua bữa sáng cho em." Đại Hổ đưa bữa sáng cho cô, còn ngáp dài một cái.

"Anh Đại Hổ, anh ngủ không đủ giấc à? Có phải dậy sớm để mua bữa sáng cho em không?" Vương Mộng Mộng cũng thật biết cách tự an ủi mình.

Loading...