Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 302
Cập nhật lúc: 2025-03-09 15:00:19
Lượt xem: 19
Nhị Cẩu vừa ăn cơm vừa nói, nhưng không cảm thấy ngon miệng. Hôm nay mẹ anh ta mua thịt và nấu cơm gạo trắng. Nếu Trương Hồng Châu ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ, còn anh ta cũng sẽ vui vẻ mà ăn hai bát cơm.
Nhưng lúc này anh ta chẳng có hứng thú gì. Trong lòng cứ mãi nghĩ về Trương Hồng Châu.
"Thôi được rồi, con tự quyết định đi"
Cha Nhị Cẩu thấy con trai đã quyết tâm như vậy nên cũng không nói gì thêm, lặng lẽ ăn cơm.
Sáng sớm hôm sau, Nhị Cẩu mang theo một túi hành lý, trong người có ba mươi đồng rồi lên đường.
Nhị Cẩu đến ga xe lửa thành phố Hành và lên chuyến tàu sáng.
Trong suốt ba ngày hai đêm trên tàu, Nhị Cẩu ăn bánh bao bột mì, bánh ngô và mang theo một chai tương ớt, những thứ này đều do mẹ anh ta đã chuẩn bị sẵn.
Cơm trên tàu vừa đắt lại còn không ngon. Những hành khách khác trên tàu cũng ăn thức ăn mà mình mang theo, như bánh bao, bánh ngô, có đủ loại.
Khi xuống tàu cũng gần giữa trưa. Nhị Cẩu nhìn quanh ga tàu Thương Hải, không ngờ thành phố lớn lại như thế này.
Trên đường lớn, người trẻ tuổi ăn mặc thời trang, nam nữ già trẻ đều sạch sẽ, tóc tai gọn gàng. Trên đường cái có rất nhiều xe buýt, xe đạp và xe cộ.
Trong lòng Nhị Cẩu hiểu rõ, khó trách mọi người ai ai cũng thích thành phố lớn.
Nhị Cẩu nhìn địa chỉ rồi hỏi một người qua đường.
"Anh phải bắt xe buýt số 9, rồi chuyển sang xe buýt số 7, sẽ gần hơn với địa chỉ này hơn. Anh đi đối diện để bắt xe buýt số 9, đi bảy trạm, rồi chuyển sang xe buýt số 7, đi năm trạm nữa là đến nơi."
Người qua đường liếc nhìn Nhị Cẩu, đoán chừng Nhị Cẩu là người từ nông thôn lên thành phố tìm người thân.
"Cảm ơn."
Nhị Cẩu cảm ơn xong liền đi qua bên kia đường để chờ xe buýt.
Hơn một tiếng sau, Nhị Cẩu xuống xe buýt số 7, lúc này bụng đã đói cồn cào.
Đã hơn một giờ chiều, thấy có quán mì ở gần đó, Nhị Cẩu bước vào ăn một tô mì.
Sau đó lại hỏi thêm thông tin từ chủ quán mì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-302.html.]
"Ông chủ, xin hỏi địa chỉ này có gần đây không? Tôi đi tìm người."
Ông chủ quán mì nhìn tờ giấy mà Nhị Cẩu đưa.
"Ỏ, rất gần đây thôi. Này... Ông Tiền, này, ông Tiền, chẳng phải ông đang sống trong khu nhà công nhân tập thể ở hẻm Vĩnh Lợi sao? Cậu thanh niên này muốn đến đó, ông tiện đường dẫn cậu ấy đi nhé."
Không ngờ trong quán mì cũng có một ông lão sống cùng khu nhà với Trương Hồng Châu.
"Ô, được thôi." Ông Tiền từ từ ăn xong tô mì.
"Cảm ơn ông."
Nhị Cẩu thấy không ngờ mình lại may mắn đến vậy, có người dẫn đường, Nhị Cẩu không khỏi thấy phấn khích.
"Đi thôi, cậu trai trẻ."
Mười phút sau, cuối cùng ông Tiền cũng ăn xong, đứng dậy gọi Nhị Cẩu một tiếng.
Nhị Cẩu nhanh chóng đi theo sau ông Tiền.
"Cậu trai trẻ, cậu đến khu nhà tập thể tìm ai vậy?"
Con trai của ông Tiền là chủ quản ở nhà máy cơ khí, được phân cho một căn hộ ba phòng một phòng khách ở khu nhà tập thể trong hẻm Vĩnh Lợi. Ông Tiền đã sống ở đây nhiều năm, nên biết hầu hết mọi người trong khu tập thể.
"À, ông có biết Trương Hồng Châu không?" Nhị Cẩu bước lên trước hỏi.
"Trương Hồng Châu... Để tôi nhớ lại xem, có phải hơn hai mươi tuổi rồi đúng không, lúc trước xuống nông thôn, cô bé đó phải không?"
Ông Tiền nhớ lại, đúng là có ấn tượng với cô bé này vì nhà cô có nhiều con cái, thường quậy xuyên quấy phá khắp nơi.
Họ thường bị hàng xóm khiếu nại, người ta thường nói "chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm", gia đình bọn họ khá nổi tiếng trong khu nhà tập thể.
"Đúng, đúng, đúng rồi, chính là cô ấy."
Nhị Cẩu không giấu nổi sự phấn khích, không ngờ ông lão này lại biết cô ấy.
"Cô bé đó sau khi xuống nông thôn thì không thấy quay về đây nữa, đã bốn, năm năm rồi. Hôm nay cậu đến đây chắc không tìm thấy đâu."