Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 270
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:20:21
Lượt xem: 14
"Chúng ta đi xem Thiên An Môn đi, tối nay chúng ta ở gần đó, ngày mai là thứ hai chúng ta đi xem lễ thượng cờ," Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh đi dạo trên phố, có không ít người nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ, vì bọn họ quá lớn mật rồi.
"Được, không biết ở gần đó có món gì ngon không" Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ đã thấy đã hơn một giờ, hai người vẫn chưa ăn cơm trưa.
Trương Vũ tìm người qua đường hỏi đường, biết Thiên An Môn cách xa nơi này, ngồi xe buýt còn phải chuyển một chuyến mới có thể đến.
"Thanh Thanh, chúng ta ăn cơm ở đây trước đi, đường xa anh sợ em sẽ đói," Trương Vũ nhìn cô mỉm cười.
Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, tìm kiếm xung quanh xem có nhà hàng nào ăn ngon không, kết quả chỉ tìm được một nhà quốc doanh.
"Đi ăn ở đây đi," Vương Tiểu Thanh chỉ vào nhà hàng quốc doanh trước mặt.
Hai người bước vào nhà hàng, tuy rằng đều là nhà hàng quốc doanh, nhưng món ăn đặc sắc ở mỗi địa phương không giống nhau, nhà hàng này cũng có món vịt quay Bắc Kinh và mì sốt tương.
"Em muốn ăn bánh bao," Vương Tiểu Thanh nhìn thấy bàn bên cạnh ăn bánh bao, trông rát ngon.
"Đồng chí, sáu cái bánh bao nhân thịt," Trương Vũ lấy tiền và phiếu lương thực ra.
Rất nhanh, bánh bao nhân thịt được mang lên, Vương Tiểu Thanh cắn một miếng.
"Ừm, người phương Bắc làm bánh bao đúng là khác hẳn chỗ chúng ta,"
Vương Tiểu Thanh cảm thấy vỏ bánh bao ở đây vừa mềm vừa dai, nóng hầm hập còn rất thơm.
Vương Tiểu Thanh ăn hai cái đã no. Trương Vũ ăn bốn cái.
Dù sao cũng không vội, hai người thong thả đi lên xe buýt.
Chưa đến ba giờ chiều, hai người đã đến quảng trường Thiên An Môn.
Vương Tiểu Thanh nhìn cờ đỏ năm sao khắp nơi, cảm xúc trào dâng nói không nên lời.
Thiên An Môn uy nghiêm và tráng lệ, không gì sánh được.
Tháp cao, quảng trường rộng lớn, dòng người tấp nập đều tạo nên phong cảnh độc đáo của thành phố này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-270.html.]
"Đồng chí, chụp ảnh không?" một đồng chí mang máy ảnh đi đến, có vẽ là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
"Một tấm bao nhiêu tiền?" Vương Tiểu Thanh đang lo không có máy ảnh.
"Ba hào một tấm."
"Đắt quá, mười tấm hai tệ rưỡi có được không?" Vương Tiểu Thanh biết giá chụp ảnh ở Thiên An Môn đắt cũng là chuyện bình thường, nhưng không có nhiều người chịu chụp.
"Cái này, được rồi, được rồi" nhiếp ảnh gia do dự một chút, nhưng vì buổi chiều không có mấy khách nên đồng ý ngay.
Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ mỗi người chụp ba tấm, chụp chung với nhau bốn tấm.
"Thanh Thanh, lúc chúng ta kết hôn cũng không chụp ảnh, khi nào bù lại?"
Trương Vũ đột nhiên nhớ tới lúc hai người đi đăng ký kết hôn, anh bảo Vương Tiểu Thanh chụp ảnh, nhưng cô không chịu. Sở dĩ Vương Tiểu Thanh không muốn chụp vì thời đại này chính là tùy tiện chụp trong nhà một chút, trông không đẹp chút nào.
Vương Tiểu Thanh muốn chính là loại ảnh cưới hiện đại, chụp bên ngoài và mặc váy xinh đẹp.
"Chờ tới khi đi học đại học, chúng ta mua một cái máy ảnh rồi tự chụp, được không?"
Vương Tiểu Thanh vừa mới nghĩ ra, thật ra có thể tự chụp, mua váy rồi đi chụp ảnh ở các địa điểm đẹp.
"Được," Trương Vũ nhận mười tấm ảnh từ nhiếp ảnh gia, rồi trả hai đồng rưỡi.
"Ngày mai sau khi xem xong lễ thượng cờ, chúng ta làm gì đây" Vương Tiểu Thanh khoác tay Trương Vũ.
"Ngày mai xem xong lễ thương cờ. chúng ta về Hà Bắc Hà Nam một chuyến. bán hàng hóa trong không gian, sau đó liền về nhà".
Trương Vũ nhìn thấy trong không gian còn nhiều hàng hóa như vậy, cứ để bên trong như vậy thì quá đáng tiếc, không bán sớm thì khả năng bán không được giá tốt, phải nhanh chóng bán đi.
“Được, em nghe theo anh.”
Trương Vũ chợt nhớ ra điều gì đó, quay người lại gọi người chụp ảnh, hai người nói chuyện với nhau vài câu rồi Trương Vũ quay lại.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Tiểu Thanh hỏi.