Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:40:36
Lượt xem: 24

Hai người ngồi chờ một lúc, Trương Vũ đứng dậy nói đi mua gì đó.

Vài phút sau, Trương Vũ trở lại với hai chai nước ngọt.

“Em xem, có vị nho, chắc chắn em sẽ thích” Trương Vũ đặt nước ngọt xuống rồi đi lấy thức ăn.

Dùng khay bưng ra ba món mặn và một món canh, ba bát cơm, Vương Tiểu Thanh một bát, Trương Vũ hai bát, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng không ăn hết một bát, phần còn lại được Trương Vũ giải quyết hết.

“Món ăn ở đây ngon hơn nhà hàng quốc doanh nhiều, em thích lắm.”

Vương Tiểu Thanh thích món vịt chiên giòn, những món ăn khác cũng ổn.

“Sau này mỗi tháng anh sẽ đưa em đến đây một lần” lúc trước Trương Vũ cũng đã nghĩ tới có thể đưa cô đến đây chơi, nhưng không ngờ Vương Tiểu Thanh lại thích như vậy.

“Được thôi” Vương Tiểu Thanh gật đầu.

“Buổi chiều có muốn mua gì nữa không?” Trương Vũ nhìn phần thức ăn còn dư, do dự có nên đóng gói lại không.

“Không cần mua gì nữa, anh có việc gì không” Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ.

“Nếu không có việc gì thì anh đưa em đi chợ đen nhé, em thích đi chợ đen mà.”

Trương Vũ đứng dậy định mua hộp đựng thức ăn để đóng gói phần thức ăn còn lại, không thể lãng phí.

“Được, em muốn đi, em muốn đi”

Vương Tiểu Thanh kích động, cô đến đây để đi chợ đen mà, sau này có thể bán số lượng lớn cho chợ đen ở đây, chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền.

“Chờ anh một chút, anh đi lấy hộp đựng.” Trương Vũ nhanh chóng mua một hộp đựng thức ăn, cho phần thịt xào mộc nhĩ và thịt viên hầm còn lại vào.

Hai người ra khỏi nhà hàng, bên ngoài còn gió lạnh, Vương Tiểu Thanh co cổ lại, Trương Vũ liền kéo cô vào lòng.

“Vị đồng chí này, chú ý hình ảnh công cộng chứ” Vương Tiểu Thanh cười khúc khích, mấy năm trước quản lý nghiêm, không cho phép nắm tay hay ôm nhau nơi công cộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-226.html.]

“Anh không sợ” Trương Vũ ôm Vương Tiểu Thanh đi đến chợ đen, chợ đen ở đây rất xa và kín đáo, chắc chắn quản lý rất nghiêm.

Bước vào bên trong, thật sự rất rộng.

“Chúng ta đến muộn rồi, nhiều người bán hàng buổi sáng đã về rồi, lần sau anh sẽ đưa em đến vào buổi sáng.”

Trên tay Trương Vũ xách mấy túi quần áo lớn, một tay nắm tay Vương Tiểu Thanh.

Đi dạo một vòng, thứ gì cũng có bắn, người mua cũng nhiều, chắc là do gần Tết, ai cũng muốn mua đồ tốt để dự trữ.

Có bán trứng gà, gạo, ngô, lúa mì, có cả bán giày, vải vóc.

Có cả bán thịt, cũng không khác trên thị trấn là mấy, nhưng không có bán trái cây, thấy có người bán lê, Trương Vũ mua vài cân.

Vương Tiểu Thanh không thấy có gì muốn mua, bởi vì hầu hết đều là đồ ăn.

Trong không gian của Vương Tiểu Thanh không thiếu lương thực và thực phẩm, quần áo và giày dép cũng nhiều, trang sức thì hiện tại không được phép bán.

Nếu không thì Vương Tiểu Thanh đã mua vài đôi bông tai rồi, đám cưới mà không có trang sức thì quá tầm thường.

Vương Tiểu Thanh vẫn có chút thất vọng, kiếp trước cô rất thích những đồ sáng lấp lánh, đặc biệt là kim cương và pha lê.

Hiện tại không mua được, đành chờ nửa đời sau mua vậy.

“Sao thế, không có gì mà em thích à” Trương Vũ thấy dáng vẻ Vương Tiểu Thanh không mấy hứng thú.

“Ừm, em định tìm xem có đôi bông tai nào không, nhưng mà không có.” Vương Tiểu Thanh bĩu môi.

“Đúng rồi, hiện tại không cho phép bán những thứ đó, để anh tìm bạn bè hỏi thăm một chút.” Trương Vũ an ủi Vương Tiểu Thanh.

“Ừm” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, trước đó đọc tiểu thuyết thấy có không ít người đổi trang sức lấy lương thực, sao cô lại không gặp được nhỉ, cô rất thích trang sức.

Tuy rằng bây giờ vẫn không thể quang minh chính đại đeo ra ngoài rêu rao khắp nơi, nhưng bản thân vụng trộm ở nhà đeo, đeo lúc kết hôn cũng không sao.

Hai người đi dạo một vòng, chỉ mua một túi lê, những thứ khác trong nhà đã có.

Loading...